Nhanh nhanh...
"Bên phía phủ đốc Thứ Đồng Triệu Ngạn Đình Triệu đại nhân cũng bị lâm thời điều quân đội đi trấn áp.
Thế nên đưa tin qua đây, hi vọng Đạo tử trợ giúp ổn định trị an của Thứ Đồng, đừng cho bên trong thành có người nhân cơ hội gây chuyện." Trần Hãn tiếp tục nói.
"Ừ, điểm ấy không thành vấn đề." Trương Vinh Phương bỗng nhiên hồi tưởng lại trước đây lúc còn ở Thanh Hòa Cung, khởi nghĩa của sư phụ Trương Hiên.
Thật ra nhìn vào bây giờ, từ lúc bắt đầu khởi nghĩa giống vậy đã nhất định là thất bại.
Giống như giờ khắc này, cái gọi là khởi nghĩa đó, ở trong mắt cấp trên, chỉ là từng trò khôi hài.
Thế nhưng ở trong mắt người bình thường, bọn họ không chịu nổi gánh nặng, không chịu nổi bị ức hiếp, muốn vùng lên phản kháng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, thống trị hết thảy, đều là phủ đốc, phủ doãn, hoặc là quan viên cao hơn giống như bọn họ, mọi người đều là con người giống nhau.
Vương Hầu cũng vậy, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý?
Nhưng tiếc là...
Những người bề trên chân chính ở nơi đỉnh phong, có lẽ căn bản không tính là người...
Không tự chủ được, hắn hồi tưởng lại trận giao thủ với Tả Hàn ngày hôm nay.
Sau khi đánh xong, Tả Hàn vẫn còn trịnh trọng nhắc nhở hắn.
Trừ hai năng lực vòng phòng ngự tuyệt đối và tiên cơ ngăn địch ra, Tông Sư còn có một con bài chưa lật hùng mạnh tuyệt đối.
Đó chính là -- Chung Thức.
Chung Thức, chỉ có như Tông Sư dung hợp sáng tạo một thân võ học, kéo lên đỉnh phong, trạng thái cực hạn đỉnh điểm nhất.
Chung Thức là trạng thái cực hạn mạnh nhất.
Bình thường lúc bộc phát rất ngắn, nhưng uy lực hơn xa tưởng tượng của người thường.
Đây không phải là mức độ mà võ giả dưới Tông Sư có khả năng tưởng tượng được.
Tả Hàn nhiều lần nhắc nhở, không nên coi thường bất kỳ một Tông Sư nào cả.
Cho dù hắn ta có yếu đến đâu, một khi vận dụng Chung Thức thuộc về mình thì vẫn có thể lật bàn.
Mà biện pháp tốt nhất chính là đừng để hắn ta dùng Chung Thức.
"Nếu là Tông Sư phối hợp Cực Cảnh... uy lực phát huy ra quả thực khó có thể tưởng tượng." Trương Vinh Phương chỉ là tưởng tượng một chút thôi đã có thể cảm giác được áp bách mang tính áp đảo ấy.
Vòng phòng ngự tuyệt đối, tiên cơ ngăn địch, Chung Thức.
Kết hợp với tuyệt đối né tránh, tinh chuẩn xuất thủ của Thiên Nữ năm đó.
Cảnh giới không tới, một chọi một, sợ rằng đến cả chạm cũng không thể chạm được góc áo của nhóm cường giả đó.
Loại đối thủ này, cho dù võ giả Bái Thần có tốc độ lực lượng mạnh tới đâu, chỉ cần không phải tuyệt đối siêu việt một đẳng cấp lớn, sợ rằng hoàn toàn chỉ có phần ngược sát thôi…
Không biết từ lúc nào, hắn lại nghĩ tới Tây tông Không Định.
Không nói trước là có đánh nổi không, cho dù đánh thắng được, hắn cũng không có thể giết nổi. Để tránh khỏi đưa tới Ma Hô La Già sau lưng.
Cũng may hiện tại phát hiện ra là mùi hương trên người Trương Chân Hải, cấp tốc xử lý sạch chỗ có đầu mối, vấn đề không lớn.
Nhìn ngọn đèn chập chờn, trong lòng Trương Vinh Phương càng ngày càng có nhiều hi vọng về thiên phú mới.
Lực lượng.
Hắn còn chưa đủ mạnh.
Nếu như hắn có thực lực đánh chết được cả Ma Hô La Già, vậy còn cần cố kỵ cái gì?
*
Phục tỉnh.
Trong một tòa miếu hoang trong núi.
Nóc nhà thủng một lỗ làm ánh trăng sáng rọi xuống, chiếu sáng vài bóng người đang co ro ở trong góc.
Gió lạnh thổi vù vù qua lỗ hổng của miếu đổ nát vào bên trong.
Trên mặt tường mọc đầy nấm mốc và rêu xanh, tản ra mùi vị khó ngửi sặc người.
Răng rắc.
Bỗng bên ngoài truyền đến một tiếng vang rất nhỏ nhẹ.
Tiếng vang giống như con chuột lích nhích đi qua cây gỗ khô, đụng phải thứ gì đó.
Trong mấy bóng đen dựa vào tường nghỉ ngơi, một người giật mình thức dậy, vẫn ngắm nhìn chung quanh một vòng, hắn chậm rãi đứng lên.
"Không đúng!"
Bỗng hắn phát hiện ra gì đó, vội vàng muốn đánh thức đồng bạn.
Nhưng một tiếng xé gió bén nhọn xuyên tới từ lỗ trên tường của miếu đổ nát.
Keng!!
Người nọ rút đao đẩy ra tên thích khách.
"Lại là tay sai của Kim Sí Lầu! Mau dẫn tiểu thư đi!!"
Bóng đen còn lại cấp tốc giật mình tỉnh giấc, đều đứng dậy tản ra.
Một bóng dáng yểu điệu nơi trung tâm nhất mờ mịt tỉnh dậy từ trong cơn mơ ngủ.
Vừa mới tỉnh, liền thấy xung quanh có một đám người áo đen đeo mặt nạ màu đen đang ồ ạt xông tới.
Số người của bọn họ rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã vây quanh mấy người.
"Đi theo ta!" Bóng người đứng dậy trước hết nổi giận gầm lên một tiếng, cầm đao hung hăng chém ra sau.
Bức tường vỡ vụn sập xuống.
Mấy người vây quanh bóng dáng yểu điệu nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.
Còn có mấy người lưu lại liều mình chặn đường.
"Kẻ nào bắt được Từ Thanh U! Phần thưởng ngàn lượng bạc! Cấp bậc tăng ba cấp!!"
Từng tiếng hò hét phập phồng bất định ở xung quanh.