Người áo đen của Kim Sí Lầu cấp tốc giao chiến với người chặn đường.
Bên ngoài khu miếu đổ nát.
Thần sắc dưới mặt nạ của Trình Huy bình tĩnh, ánh mắt lợi hại, nhìn một trong ba đại nhân chủng đang chạy trốn về nơi xa.
"Lần này Từ Thanh U chắp cánh khó thoát, ta ngược lại muốn nhìn xem, còn có ai có thể cứu nàng.
Bên phía nhân chủng đầu tiên thì sao? Có tin tức trả lời chưa?" Hắn ta hỏi trợ thủ bên cảnh.
"Lâu chủ, hiện giờ nhân chủng thứ nhất Vưu Thế Phi đã bỏ chạy ra khỏi phạm vi chúng ta quản lý. Bọn ta đã điều động trú quân quanh thân lục soát kiểu trải thảm." Trợ thủ cung kính trả lời.
"Việc bài tra nhân chủng thứ ba cũng không có thể ngừng lại, ba người đồng bộ tiến hành. Hôm nay chúng ta có Tây tông toàn lực ủng hộ, nếu không cấp tốc làm ra thành tích, ngày sau không còn mặt mũi nào thỉnh công với bên trên cho các ngươi nữa." Trình Huy thản nhiên nói.
"Lâu chủ nói rất đúng." trợ thủ cung kính nói: "Nếu không có lâu chủ cứu vớt bọn ta ra khỏi tử lao, chỉ sợ hiện tại bọn ta đã rơi đầu xuống đất từ lâu rồi. n cứu mạng như thế, quả là không thể không báo đáp."
Trình Huy từ chối cho ý kiến, những lời này nghe một chút là được, ánh mắt hắn ta nhìn về đám người Từ Thanh U đã sắp muốn chạy trốn ra khỏi đất rừng nơi xa.
Nơi ấy cũng có quân đoàn sơn lâm đã mai phục từ lâu.
"Cẩn thận chút, mặc dù nhân chủng có tiềm lực rất cao, nhưng tuổi còn nhỏ, thực lực không mạnh, bên người nhất định có lực lượng Đông tông trước đây bố trí thủ hộ. Bọn họ am hiểu ẩn nấp, cần kiên trì bài tra." Hắn ta nhắc nhở.
"Không sao. Chỉ là vài nhân chủng mà thôi."
Ngay khi mấy người Trình Huy quan chiến, một bóng người cao lớn cao đủ hai mét năm chậm rãi tới gần từ hậu phương.
Người còn chưa tới, giọng đã tới trước.
Trình Huy xoay người, xem hướng người tới, nhất thời ánh mắt cả kinh.
"Thiền sư Kim Nguyên!? Ngài thế mà lại cũng tới!?"
Trợ thủ và Linh Sứ còn lại của Kim Sí Lầu cũng cả kinh, đều xoay người lại vội vàng khom mình hành lễ hướng người đến.
Người đến có làn da ngăm đen, vai rộng thân thể tráng kiện, khuôn mặt đau khổ, chỉ đứng thẳng bất động thôi đã tản ra một tia cảm giác đè nén ẩn hình, khiến mọi người xung quanh không tự chủ được hô hấp nhỏ nhẹ, để tránh khỏi âm thanh quá lớn, quấy nhiễu đến lão ta.
Thân trên của thiền sư Kim Nguyên trần trụi, treo một chuỗi phật châu to lớn chế tạo bằng đá màu xám trắng, chòm râu màu trắng rũ đến trước ngực, hơi bay bay.
Chỉ là nhìn cơ thể bên ngoài của lão ta là có cảm giác cứng rắn thép giội đồng đúc.
Hai bên sau lưng, thì là thiền sư Đồng Tí và hòa thượng Phong Ma đi tới cùng.
Hai người đều là Bái Thần Tam không, trước khi xuất gia đều là hung nhân hùng mạnh hoành hành một phương, nhưng ở bên cạnh thiền sư Kim Nguyên, hai người rõ ràng thấp một đoạn, khí thế cũng bị cứng rắn áp chế xuống.
"Còn chưa bắt được à?" Kim Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía miếu đổ nát.
Pháp hiệu của lão ta là Không Tịnh, nhưng bình thường lão ta không thích người khác gọi pháp hiệu mình, mà càng thích gọi mình là Kim Nguyên hơn.
"Thiền sư, trong đám đi theo Từ Thanh U vẫn có mấy cao thủ, dù sao Kim Sí Lầu bọn ta cũng chỉ là tổ chức thăm dò tình báo…" Giọng điệu Trình Huy bất đắc dĩ nói.
"Một đám rác rưởi!" Kim Nguyên hừ lạnh, bước lên trước giậm chận tại chỗ, tách ra mấy người nhào thẳng hướng phía ngôi miếu đổ nát.
Lão ta tiện tay nhổ một thân cây to bằng cánh tay ở ven đường, nhẹ nhàng nhổ một cái, toàn bộ thân cây cứng rắn bị rút lên từ dưới đất.
Lão ta lại tiện tay gập lại một vòng, cạo hết cành cây vỏ cây của nó, cầm theo như là một cây côn đi về phía trước.
Thình thịch!
Côn gỗ chợt hóa thành một ảo ảnh, ầm ầm nện lên trên người hai bóng đen ở gần chút.
Hai người như bị sét đánh, nhẹ bỗng bị đụng bay ra ngoài.
Bước chân Kim Nguyên liên tục, vươn tay ra, xuyên qua tường nắm cổ của một tráng hán cầm khảm đao trong tay.
Bắp thịt lòng bàn tay lão ta chợt uốn éo, quỷ dị giống như vòng xoáy, chuyển động nửa vòng.
Răng rắc!
Sức nắm khổng lồ ầm ầm tác động lên cổ của tráng hán.
Cổ gãy, máu phun.
Kim Nguyên thu tay lại, ném côn gỗ để lại cuối cùng trong tay ra, đập lên bóng đen cuối cùng vẫn còn đang cố chống cự.
Phụt.
Một hảo thủ của Kim Sí Lầu tiến lên, xẹt một đao qua cổ bóng đen, bổ đao kết thúc.
"Đi lấy người đuổi theo bắt về cho ta!" Kim Nguyên nhìn xung quanh, mặt lộ vẻ bất mãn.
"Rõ!"
Một người đeo mặt nạ đen của Kim Sí Lầu đáp lời, xoay người đuổi theo hướng phía Từ Thanh U.
Không bao lâu, mọi người rời khỏi, chỉ còn lại Kim Nguyên nhìn ngó nghiêng hai phía một lần, xác định không còn người sống nào nữa mới đi theo đằng sau, nhanh chóng đuổi kịp.