“Có thể tra được gì không?” Không Định đi theo vào cửa, liếc nhìn một vòng, phát hiện tất cả vật phẩm tư nhân sinh hoạt trong nhà đều được thu thập sạch sẽ, rõ ràng đã sớm quét dọn.
“Không rõ ràng, chẳng qua ở đây rất lớn, vẫn không thể thu thập sạch sẽ từng tơ hào dấu vết để lại. Ta sẽ chậm rãi điều tra.” Tuệ Giác trả lời.
“Cũng tốt. Vậy trong này giao cho ngươi. Ta tiếp tục đi tìm chỗ khác.” Không Định gật đầu.
“Được.”
Hai người không nói nhảm gì nữa, tìm bên ngoài không thấy Nghịch giáo, vậy thì tự ngầm tiến hành.
Dù sao với thiên phú của Tuệ Giác, thì luôn có thể tìm thấy một ít thu hoạch, chỉ là khác nhau bao nhiêu thôi.
“Ngoài ra, nếu ở đây đã từng là khu vực Nghịch giáo hoạt động, như vậy chúng ta phái người ngồi chờ trong này, nói không chừng có thể bắt được một vài người sống.” Tuệ Giác lên tiếng nói.
“Thiếu người, mấy mặt hàng kia không làm tới việc này nổi. Nếu không thì tự ngươi đi?” Không Định hỏi.
"Tự mình làm đi. Lấy thực lực của ta cũng có thể tự bảo vệ mình, phương diện cảm giác cũng là ta thích hợp hơn, như vậy mới có thể phát hiện ra manh mối về Nghịch giáo trong trình độ lớn nhất.
Bốn phía nơi đây đất rừng vờn quanh, bọn họ rất có khả năng sẽ thỉnh thoảng quan sát từ đằng xa, chỉ cần có thể bắt được một tên, là có thể mở cửa khẩu đột phá." Tuệ Giác trả lời.
"Điều này cũng đúng." Không Định gật đầu.
"Hôm nay cứ đi về trước đã. Chuẩn bị vật tư cho xong, sau đó ta sẽ tới nơi này tiềm tu chờ đợi." Tuệ Giác đi ra nhà gỗ, nói khẽ.
"Được."
Hai người cấp tốc lật tìm tra xét từng căn nhà gỗ một, xác thực không có phát hiện ra đầu mối gì có ích, lúc này mới cấp tốc trở lại Vọng Hải tự.
Trong mấy ngày tiếp theo, mỗi đêm khuya Tuệ Giác đều tới nơi này, chậm rãi kiểm tra từng nơi một.
Khiến hắn ta kinh ngạc là, nơi này đúng là được quét tước tương đối sạch sẽ.
Dấu vết để lại thật sự rất ít, nếu như đổi thành người khác đến, có lẽ sẽ hoàn toàn mất đi manh mối phương hướng. Nhưng chỉ tiếc là... gặp hắn ta.
Két.
Một tiếng vang nhỏ, Tuệ Giác lại đẩy mở cửa của một tòa lầu các làm bằng gỗ. Then cửa bị hắn ta lấy chưởng kình đánh gãy, đọng lại trên khung cửa.
Mới vừa mở ra một cái, một mùi hương nhàn nhạt thanh nhã bay ra trước mặt.
"Ừ?" Đôi mắt Tuệ Giác sáng lên, tỉ mỉ đi đến nhìn vào bên trong.
Ánh trăng chiếu vào qua khung cửa sổ, rơi lên mặt bàn, trở thành nguồn sáng duy nhất.
Trong phòng có một chiếc giường gỗ, một chiếc bàn trang điểm, một cái tủ treo quần áo, còn có đặt một chậu gỗ và thùng nước ở góc tường. Tuệ Giác nhăn mũi, đi tới trước bàn trang điểm, cúi đầu ngửi qua từng cái một.
"Không phải cái mùi này…"
Hắn ta lại mở tủ quần áo ra, bên trong toàn là mùi long não. Sau đó là bàn trang điểm, vẫn không để lại bao nhiêu mùi. Cuối cùng là bồn rửa mặt.
Tuệ Giác đưa ngón trỏ ra theo sát biên giới bồn rửa mặt, xoa xoa. Sau đó đặt lên chóp mũi ngửi.
Nhất thời một mùi hương càng nồng nặc hơn vừa nãy, dũng mãnh chui vào lỗ mũi.
"Cái mùi hương này, không phải mặt hàng tiệm hương phấn trên thị trường.
Hoặc là, là hương huân cực kỳ hiếm hoi. Hoặc là, mùi thơm cơ thể kèm theo trên cơ thể người..."
Hắn ta vui sướng trong lòng, tra lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút đầu mối.
Kế tiếp, chỉ cần phải tìm được người sử dụng loại mùi thơm như vậy, là có thể thu gọn một phạm vi cực lớn.
Chỉ là, trong đầu của hắn ta dường như có chút ấn tượng, hình như mình đã từng ngửi thấy mùi này ở nơi nào đó rồi. Lấy trí nhớ của hắn ta, tuyệt đối sẽ không sai được.
Nếu như có ấn tượng, vậy thì nhất định là đã thực sự gặp được ở nơi nào đó rồi.
"Nơi nào chứ? Mình đã ngửi thấy mùi này ở nơi nào??" Hắn ta nhắm mắt, tỉ mỉ hồi tưởng lại. Không ngừng đào móc tin tức chỗ sâu trong ký ức.
"Rốt cuộc là ở nào đây...?"
Ngón tay của hắn ta vô thức gõ nhẹ lên trên mặt bàn.
Trong lúc bất chợt, một bức tranh giống như tia chớp xẹt qua đầu hắn ta. Trong lòng Tuệ Giác mạnh co rụt lại. Huyết dịch toàn thân cấp tốc vận chuyển.
Vào lần đầu tiên gặp Đạo tử Đại Đạo Giáo Trương Ảnh trước đây, từ trên người hắn có mơ hồ bay ra mùi một hương thoang thoảng...
Không phải là loại mùi này sao!?
Tuy mùi nọ rất nhạt, nhưng bởi vì rất giống mùi thơm nào đó của nữ nhân, tạo nên sự tương phản cực lớn với thân hình của Đạo tử Trương Ảnh, cho nên lúc đó Tuệ Giác tức khắc nhớ kỹ.
"Chẳng lẽ là... ở phía sau Nghịch giáo, là hắn!?" Tuệ Giác bất giác nắm chặt nắm đấm.
Vĩnh Hương quận chúa chết ở chỗ này, kể cả tất cả nhân mã.
Mật giáo Ma Ưng giáo tử thương thảm trọng, chỉ còn tàn dư chật vật chạy trốn.
Toàn bộ đám người Không Tướng đều bị diệt khẩu, một tên cũng không để lại...