Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc... mỗi một chuyện người này đều tham dự vào trong đó… Đều có điểm liên quan...
"Chẳng lẽ là... Thật sự là hắn!?" Trong lòng Tuệ Giác càng nghĩ càng khẳng định. Nếu như suy ngược trở về, mọi thứ đều có thể giải thích thông được.
Vì sao bọn họ đi tới Thứ Đồng lâu như vậy, mới chỉ bắt được một số lâu la bên ngoài của Nghịch giáo. Không tìm ra được một tình báo trung tâm nào cả. Mấy chuyện lớn liên tục đó, chỉ đơn độc một chuyện thì có lẽ là vừa khớp, nhưng trùng hợp nhiều lên thì phải là tất nhiên. Phía sau, chắc chắn là có một sợi dây thống nhất... xỏ xuyên qua toàn bộ...
Haizz...
Bỗng ngoài cửa sổ có một tiếng thở dài yếu ớt vang lên.
Trong chỗ sâu núi rừng vắng vẻ không người, xung quanh chẳng hề có ai cả, bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng thở dài. Tuệ Giác sợ đến da đầu tức khắc tê rần, toàn thân nổi da gà.
"Ai!?" Hắn ta cấp tốc ngẩng đầu, nhìn hướng ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy nơi trước cửa sổ, một bóng người cao lớn mang mặt nạ đen kịt, đang nhìn xung quanh phòng từ bên cửa sổ.
Không biết hắn đã đứng đấy bao lâu, hai mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn ta, băng lãnh không hề có cảm xúc gì.
"Ngươi là ai?"
Tuệ Giác đè xuống tâm tình trong lòng, quát to.
Hắn ta nheo lại mắt, thẳng lưng, nhìn chòng chọc vào người đeo mặt nạ đối diện.
Không có câu trả lời.
Đối phương chỉ bình tĩnh theo dõi hắn ta. Giống như là một bức tượng.
"Xem ra ngươi tới để giết ta?" Tuệ Giác đi từng bước một hướng cửa sổ, sắc mặt khôi phục sự bình tĩnh.
"Đáng tiếc... Ngươi nghĩ vì sao ta dám một thân một mình ra ngoài, cho ngươi cơ hội thế?" Hắn ta kéo áo cà sa trên người, lộ ra cơ thể thân trên cường tráng.
So với người thường, hình dạng cơ bắp trên người của hắn ta không lớn, hiện lên hình giọt nước. Hàm lượng mỡ cực nhỏ, phối hợp với thân cao một mét tám, trông mơ hồ có vẻ gầy.
"Ta đã nhìn dấu vết giao thủ để lại giữa ngươi và Không Tướng, phán đoán theo vết tích, thời gian ngươi giao thủ với hắn ta vượt qua trăm hơi thở, giữa lẫn nhau, lẫn nhau bị tổn thương.
Ta còn tìm được một ít bã vụn áo giáp còn sót lại, khi đó ngươi hẳn là có quần áo áo giáp giảm thiểu thương tổn đúng không?"
Tuệ Giác đi tới vị trí cách đối phương còn có hai mét rồi dừng lại.
"Thế nên, ngươi cho rằng ta yếu hơn Không Tướng, cho nên mới nghĩ có thể một mình bắt được ta?"
Đối phương vẫn không có nói gì.
"Đáng tiếc... Ngươi sai rồi..." Tuệ Giác chắp tay trước ngực.
Khí huyết cả người phát ra âm thanh như suối chảy ào ào, tốc độ máu lưu động cực cao, sản sinh ra lượng lớn nhiệt lượng, khiến làn da trên thân hắn ta bắt đầu đỏ ửng, biến thành màu đen, bành trướng, rồi biến lớn.
Shh...
Chỉ là một cái chớp mắt, thân thể của hắn ta cấp tốc bành trướng biến lớn, từ hình thể gầy gò một mét tám mấy, tăng lên tới hai mét. Từng đường vân màu bạc hiện lên ở trên người hắn ta.
Trên đỉnh đầu cũng bắt đầu hiện lên hoa văn mặt người vặn vẹo màu bạc. Đây rõ ràng là tiến vào trạng thái cực hạn.
"Hãy để cho ta tới thử xem ngươi, rốt cuộc là có thực lực gì?! Pháp tướng - Thiên Long!!"
Miệng mũi của Tuệ Giác thở ra hơi nước hoàn toàn trắng xóa, bay ra thật dài hóa thành trụ khí.
Phù!
Hắn ta vọt tới trước trong nháy mắt, hai tay mở ra, thân thể bay nhảy lên không, giống thiên long mở rộng miệng, đánh về phía bóng người ngoài cửa sổ.
Graoo!!
Cùng lúc đó, một tiếng vang giống như tiếng rồng gầm tuôn ra từ phần cổ của hắn ta. Đây là Kỹ Năng Phá Hạn của Chân Phật tự mà hắn tu hành - Long Ngâm Huyễn m.
Sóng âm đột nhiên tập trung chấn động, có thể trong nháy mắt rung động đe dọa đối thủ, dẫn đến tốc độ khí huyết lưu thông giảm xuống, hạ thấp tốc độ phản ứng của hắn.
Thình thịch!!!
Cửa gỗ nát vụn giống như là đậu hũ, Tuệ Giác bay thẳng phóng ra ngoài, trong nháy mắt đã đến phía trước người nọ.
Hai tay của hắn ta theo trên dưới tương hợp, đầu ngón tay sắc nhọn, định đâm xuyên cổ của đối phương.
Bỗng, đối phương nâng lên tay phải. Bàn tay chợt biến mất. Thình thịch!!!!
Thân thể bay nhào tới của Tuệ Giác cứng còng treo trên bầu trời, tĩnh lặng bất động.
Trái tim vốn nhảy lên kịch liệt của hắn ta, trong nháy mắt này bỗng nhiên tĩnh lặng tương tự. Bốn phía tất cả đang nhanh chóng hóa thành trắng đen, mất đi màu sắc. Ánh trăng bạc. Chiếc bàn nâu. Tường gỗ gãy lìa. Áo choàng màu xanh đen.
Tất cả mọi thứ đều hóa thành đen trắng.
Chỉ có đồng tử màu đen hờ hững bình tĩnh trên mặt nạ đối phương, giống như trở thành ánh sáng sắc bén sáng ngời nhất trong tất cả mọi thứ.
Đau nhức, không hiểu, không giải thích được, hối hận. Vô số cảm xúc tại thời khắc này tràn đầy trong đầu Tuệ Giác.
Nhưng đã không còn kịp rồi. Oành!!!
Phần ngực hắn ta sụp xuống giống như đất dẻo cao su, nghiền nát, nổ tung, phân giải ra một cái lỗ máu đỏ bạc nối thẳng sau lưng.