“Thì ra là đại sư hàng chữ Không của Chân Phật tự, thất kính thất kính, vãn bối Trương Ảnh, đạo hiệu Càn Khôn, bái kiến đại sư.”
Hắn tiến lên một bước, cúi đầu.
“Càn Khôn?” Không Định dừng lại, hai mắt mang theo màu vàng nâu đánh giá Trương Vinh Phương từ trên xuống dưới.
Động tác rất nhanh, rất bí mật.
“Ngược lại đạo hiệu này thật lợi hại.” Hắn ta cười nói.
“Có thể năm đó, sư tôn cũng gửi gắm kỳ vọng đối với vãn bối, bây giờ lại là...” Trương Vinh Phương lộ ra vẻ bất đắc dĩ đúng lúc.
Hắn nhìn về phía người sau lưng Không Định.
“Vị đại sư này là?”
“Bần tăng Tuệ Giác, bái kiến Trương Ảnh đạo tử.” Một tăng nhân khác tiến lên trước một bước, hít mũi một cái, thực hiện phật lễ.
Tướng mạo tăng nhân này bình thường, làn da ngăm đen, xương gò má có hơi nhô lên, khí chất cũng là loại hình tùy tiện là có thể cầm ra một nắm lớn trong chùa miếu.
Nhưng ngay khi Trương Vinh Phương nhìn thấy người này, đột nhiên trong lòng không hiểu vì sao mà xiết chặt.
Nếu như nói Không Định mang đến cho hắn một cảm giác tương phản cực lớn, khắc sâu ấn tượng.
Vậy Tuệ Giác trước mặt chính là để người ta có một loại cảm giác khó chịu bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu đều đang quan sát người khác, thăm dò người khác.
“Thì ra là Tuệ Giác đại sư, không biết hai vị đại sư đường xa mà đến, là có điều gì muốn làm?” Trên mặt Trương Vinh Phương mang theo tươi cười, tiếp tục hỏi.
“Hai người bần tăng là vì chuyên dập tắt Nghịch giáo mà đến.” Không Định mỉm cười trả lời.
Vẻ mặt Trương Vinh Phương không thay đổi, nhưng trong lòng thì trầm xuống. “Nghịch giáo?”
“Không sai, về việc này còn xin đạo tử có thể hiệp trợ phối hợp nhiều hơn. Nghịch giáo chính là dư nghiệt Đông tông, trước kia đã từng thường xuyên tuyên truyền đại ngôn ngữ nghịch bất đạo ở bốn phía, bây giờ vừa vặn nhờ vào thời cơ đó để giết chết nó triệt để.” Không Định hồi đáp.
“Thì ra là thế...” Suy nghĩ trong lòng Trương Vinh Phương nhanh chóng quay ngược trở lại: “Hai vị đại sư, mời vào, chúng ta vào trong nói chuyện.”
“Cũng được.” Không Định gật đầu.
Một đoàn người nhanh chóng vào đến bên trong Trầm Hương cung.
Ở trong một phòng trà.
Trương Vinh Phương và Trần Hãn, ngồi đối diện hai người Không Định Tuệ Giác.
“Bần tăng không mời mà tới, cũng nói ít lời phiếm.” Không Định đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta nghi ngờ vụ án ở Vọng Hải tự liên quan đến Nghịch giáo Đông tông lưu lại lúc trước. Cho nên, tạm thời lần này chưa tìm được đầu mối, quyết định tiêu diệt Nghịch giáo trước, có thể nắm lấy một chút dấu vết từ đó.”
“Có điều gì bần đạo có thể giúp, thì nhất định sẽ xuất lực. Chỉ là đạo nhân Đại Đạo Giáo ta không có sở trường võ học... Sợ rằng chỉ có thể làm chút ít sự vụ ở phía sau.” Trương Vinh Phương cau mày nói.
“Không sao, chỉ cần mấy người có thể giúp ta tìm người Nghịch giáo là được. Chúng ta mới tới, chưa quen cuộc sống nơi đây, muốn tìm mà không biết bắt đầu từ đâu.” Không Định mỉm cười nói.
“Thế thì, chắc chắn bần đạo phải tận hết sức.” Trương Vinh Phương trịnh trọng gật đầu.
Hai người tĩnh tọa trò chuyện trong phòng trà hồi lâu, trọn vẹn một canh giờ sau, hai người Không Định mới rời khỏi Đạo cung, trở về Vọng Hải tự.
Đợi không lâu sau khi hai người rời khỏi.
Trương Vinh Phương nhanh chóng gọi Trương Chân Hải tới, tự viết một bức thư tín, để người mang đến cho Trương Vân Khải đang dưỡng thương.
Để lão mang theo bộ phận người hiểu rõ thân phận Nghịch giáo của hắn, rời xa Hoàng Kinh sơn. Tạm dừng tất cả thực nghiệm và hoạt động còn lại, diệt trừ tất cả dấu vết, tạm lánh đầu sóng.
Còn lại cứ khôi phục thường ngày, tạm quên đi Nghịch giáo bên này.
“Đạo tử, Tiết Tập Tiết công tử, bây giờ đã đi quân doanh trú binh gần đây, hẳn là đang tìm những pháo binh và hảo thủ trong quân lúc trước đã vây quét Thiên Giáo Minh.” Trương Chân Hải cẩn thận cất kỹ thư tín, nhắc nhở.
“Cứ để hắn ta đi thăm dò.” Trong đầu Trương Vinh Phương không tự chủ mà nhớ ra hai người Tây tông kia.
“Chuyện nên bố trí thì ta đã sắp xếp xong xuôi, hắn ta lại lấy được đáp án mình muốn.” Hắn nói khẽ.
Trong Nghịch giáo, thứ không thiếu nhất chính là người không sợ chết.
Rất nhiều kẻ trong đám người này đều là cửa nát nhà tan, chỉ còn một mình cô đơn, chỉ còn lại thù hận đối với Linh Lạc Bái Thần Linh đình chống đỡ chính mình.
“Ta hiểu rồi.” Trương Chân Hải gật đầu, quay người nhanh chóng rời khỏi.
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ một mình, cẩn thận sắp xếp lại rất nhiều sự vụ gần đây.
“Chẳng qua bây giờ xem ra, Tiết Tập này... có chút không đúng.” Trương Vinh Phương nhắm mắt nhớ lại.
“Lòng dạ trong lòng người này không sâu, hình như không giống kiểu bị người khác xui khiến đến đây tìm ta để gây phiền phức. Cảm giác là hắn ta tự chủ động đến đây tìm kiếm chân tướng thì đúng hơn.” So với kiểu thủ đoạn non nớt của Tiết Tập, hai người Tây tông kia mới là phiền phức thật sự.