Bây giờ, chỉ cần bên Nghịch giáo không bị bắt giáo chúng mấu chốt, đại khái hắn sẽ an toàn.
Nhưng lỡ như bị bắt được, hắn cũng phải sắp đặt xong hết để chuẩn bị rời đi bất cứ khi nào.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn về bậc thang mây phía xa xa chân trời.
Thực chất, hắn gần như đã sắp thích ứng cuộc sống bây giờ.
Thân phận nhân chủng Đông tông liên quan trọng đại, võ giả Bái Thần cả Đại Linh sẽ không buông tha cho hắn.
Bởi vì đây là đào lên gốc rễ của cả hệ thống Bái Thần.
Cho nên, hắn không cho rằng đến lúc đó Đại Đạo Giáo có thể bảo vệ hắn.
Khi đó sẽ là được không bù nổi mất.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Trương Vinh Phương đã hiểu.
Lúc thân phận nhân chủng và phương pháp giết chết Linh Lạc, hoàn toàn bị bại lộ, cũng chính là thời điểm đời sống an nhàn bây giờ của hắn kết thúc triệt để.
*
*
Mấy ngày sau.
Tiết Thành Tư dẫn đầu đại quân rời khỏi Thứ Đồng, áp giải hàng hóa và nô lệ đi vào trong lục địa.
Mà con lão ta, Tiết Tập lại không đi theo cùng rời khỏi, ngược lại tiếp tục ở lại đây, tiếp tục điều tra vụ án của Vĩnh Hương quận chúa.
Quan hệ hai cha con này vô cùng kỳ lạ.
Tiết Thành Tư hoàn toàn không quản được con trai, mà con trai Tiết Tập thì hoàn toàn không quan tâm cha. Lại thêm tướng mạo Tiết Thành Tư và Tiết Tập gần như không có chỗ nào giống nhau.
Điều đó khiến người chung quanh không khỏi hồi tưởng lại đồn đãi của Tiết gia.
Nghe đồn năm đó Vân Tịch công chúa thành thân khi đã mang thai, có thể phò mã Tiết Thành Tư hoàn toàn không phải là cha đẻ của Tiết Tập.
Hít-
Trong Trầm Hương cung.
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng đổ rượu vang đỏ trong ấm rượu ra, chén sứ thuần trắng và rượu đỏ sậm tinh khiết, phụ trợ qua lại, càng có màu sắc thanh tịnh hơn.
Một số người Nghịch giáo biết được thân phận của hắn đã được đưa ra biển toàn bộ, đi tới một hòn đảo bí ẩn đã được sắp xếp sẵn sàng.
Có thể nói khắp nơi Thứ Đồng bây giờ đều là ánh mắt của Nghịch giáo, Đại Đạo Giáo và Thiên Thạch môn.
Trong Vọng Hải tự, tăng nhân Tây tông lại quét dọn chỗ ở, ở tạm vào trong. Sau đó bắt đầu nghe ngóng thông tin khắp nơi.
Nhưng đáng tiếc, điều bọn họ nghe được đều là chuyện mà Trương Vinh Phương muốn bọn họ biết đến.
Mặt ngoài, Không Định và Tuệ Giác Tây tông cũng không có động tĩnh gì khác người, mọi thứ đều bị nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng trong lòng Trương Vinh Phương vẫn có một chút không dự đoán được.
Đó chính là người của hắn không thể đuổi theo hành tung của hai người Không Định và Tuệ Giác.
Thực lực tu vi hai người này quá mạnh, người bình thường hoàn toàn không theo kịp.
Cho nên rốt cuộc bọn họ tra được gì, không ai biết được.
Mấy ngày nay, Nghịch giáo tổn thất không ít thành viên bên ngoài, thông tin những người phía ngoài không ổn định này biết được cực ít, tất cả đều là người bị thả ra cho đối phương ăn.
Thành viên hạch tâm thực sự, sớm đã thành công ẩn nấp và rời khỏi Thứ Đồng.
Cả Thứ Đồng cứ như đã hoàn toàn biến mất bóng dáng của Nghịch giáo, giống như tất cả đều đã an tĩnh lại, bỏ qua những việc vặt vãnh này một bên.
Trương Vinh Phương nhắm mắt, nhìn thanh thuộc tính của mình bây giờ. [Trương Vinh Phương - sinh mệnh 188- 189.]
Những ngày qua, toàn bộ điểm thuộc tính đều được thêm vào sinh mệnh.
Đợi đến sau khi đạt tới hai trăm, sẽ sinh ra biến chất mới.
Hắn bưng chén rượu lên, đang muốn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đũa rơi xuống đồ ăn bữa lỡ. Đột nhiên một bóng người ở bên ngoài nhanh chóng vọt tới trước cửa, quỳ một chân trên đất báo với hắn.
“Đạo tử! Xảy ra chuyện rồi!”
Người đến là Trần Hãn, bây giờ hắn ta được sắp xếp phụ trách tất cả sự vụ an toàn của Trầm Hương cung.
“Chuyện gì?” Trương Vinh Phương nhíu mày, để ly xuống.
“Tiết Tập Tiết công tử, tối hôm qua đang tra xét, xảy ra xung đột với một cứ điểm ẩn của Mật giáo. Cao thủ thần bí đi theo hắn ta bị trọng thương, bản thân hắn ta cũng bị đả thương hôn mê. Nếu không phải người của chúng ta đuổi tới kịp thời, đối phương không muốn bại lộ. Chỉ sợ...” Trần Hãn trầm giọng nói.
“Có biết thân phận của đối phương là ai không?” Vẻ mặt Trương Vinh Phương hơi đổi.
“Không biết, chẳng qua đối phương sử dụng một trong võ học Ngọc Linh công của Mật giáo.”
Trương Vinh Phương nghe thấy Ngọc Linh công, ánh mắt không thay đổi.
Công pháp này là đồ vật lúc hắn thẩm vấn Hàn Giai, kết hợp với bí tịch đoạt lại được, tiện thể bức ra được. Hắn không thể quen thuộc hơn nữa.
“Tiết Tập đâu?” Trương Vinh Phương nhíu mày đứng dậy, suy nghĩ trong lòng không ngừng hiển hiện.
“Đã đưa tới!” Trần Hãn trả lời.
Trương Vinh Phương bước nhanh đi theo ra khỏi phòng, đi vòng qua hành lang, nhanh chóng tới một phòng bệnh sạch sẽ tràn đầy mùi thuốc.
Bên trong gian phòng, Tiết Tập trước đó còn khá là phách lối đang nằm ngửa ở trên giường, không thể động đậy.