TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 790: Quét sạch (1)

Với sự trợ giúp của Trương Vinh Phương, Nghịch giáo không ngừng phát triển, quy mô càng ngày càng lớn.

Bây giờ, đã có tới bốn, năm trăm người ở Thứ Đồng.

Trong đó đa số là người thường, một bộ phận nhỏ là võ nhân, cũng có hơn 100 người đã nhập phẩm.

Quy mô này lớn gấp đôi so với khi Trương Vân Khải lãnh đạo cách đây hai năm.

Vào thời điểm này, toàn bộ Vọng Hải tự đã bị bao vây đến con kiến chui không lọt.

Và xa hơn nữa, bên ngoài phạm vi vùng đất của Vọng Hải tự. Cũng có không ít người toàn lực chịu trách nhiệm ngụy trang và yểm trợ cho người Nghịch giáo ở bên trong.

Khu vực xung quanh có vẻ như đám người dày đặc hơn bình thường một chút mà thôi.

Nhưng kỳ thật, bên trong chen lẫn không ít người của Nghịch giáo.

Oành!

Một cửa hầm lớn ở nội viện bị Trương Vinh Phương đẩy ra.

Bên trong, một làn hương nồng nặc đến không thể nào diễn tả được nhanh chóng tràn ngập ra ngoài.

Hương gần như sặc sụa, khiến người ta ho khan.

Trong hầm có hàng trăm nữ tử ngoại quốc xinh đẹp lít nha lít nhít, toàn bộ áo rách quần manh chen lấn ở trong đó.

Một số người trong số họ đang đứng, một số người đang ngồi trên chiếc giường đơn chật hẹp, đôi mắt tê dại, nước da trắng như tuyết.

Nhưng đây là màu trắng không khỏe mạnh, rõ ràng đã lâu không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Trương Vinh Phương nheo mắt nhìn tăng nhân da ngăm đen đang dẫn đường.

Người này là Phong Năng, một đại quản sự chuyên lo việc vặt cho Không Tướng ở Vọng Hải tự.

“Đại nhân… Đây là nơi chuyển giao các mỹ nữ nước ngoài cho tổng tự, nên hàng năm đều có một số lượng lớn các mỹ nữ được đưa đến đây.

Bởi vì xây dựng chùa chưa được bao lâu, vì vậy dạy dỗ còn chưa thành thục, chưa tới vị hương sư đồng bộ.

Mùi ở đây là để những hàng hóa này tỏa ra đủ mùi thơm từ bên trong và bên ngoài thân thể…”

Phong Năng trơ mặt ra giải thích.

“Những người này được đưa đến tổng tự để làm gì?” Trương Vinh Phương khẽ liếc nhìn hầm bên trong.

Điều khiến hắn kinh hãi hơn chính là trong số những người này, trẻ nhất dường như chỉ từ chín đến mười tuổi, lớn hơn một chút dáng vẻ không quá ba mươi.

Tất cả đều trong giai đoạn trẻ nhất.

Tây tông này kiếm đâu ra nhiều nữ tử vừa độ tuổi, hầu hết đều được coi là xinh đẹp như vậy.

Phong Năng mỉm cười hối lỗi, vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của các võ tăng thỉnh thoảng truyền vào, vừa kinh hồn bạt vía nhìn chằm chằm vào mặt nạ của Trương Vinh Phương, cố gắng phỏng đoán sắc mặt, tâm tình của hắn.

“Là vì Thập Lục Thiên Ma Vũ. Càng ngày càng có nhiều quý tộc người Linh yêu thích Thiên Ma Vũ. Chúng ta cung không đủ cầu, Mà Thiên Ma Vũ lại nổi tiếng hao tốn rất lớn. Bình thường một nữ tử chỉ có thể sử dụng trong khoảng một năm là sẽ bị phế bỏ. Vì vậy, phải không ngừng sàng lọc nguồn cung cấp…”

Phong Năng cười theo.

“Ngài yên tâm, những nữ tử này nghe không hiểu tiếng Đại Linh. Ngài có thể làm bất cứ điều gì với họ mà không gặp bất kỳ phiền phức nào.”

Dưới góc nhìn ​​của hắn ta, chỉ cần là nam nhân, một khi đối mặt với kiểu ăn chơi trác táng không cần phụ trách như thế này thì không thể không buông thả bản thân một chút.

“Chân Hải, đưa mọi người đi ra ngoài. Sắp xếp một chút, tìm một hòn đảo nhỏ bên ngoài tạm thời an cư. Có công việc chân tay đơn giản nào đó để bọn họ tự lực cánh sinh đi. Tiện thể dạy bọn họ tiếng Đại Linh.”

Trương Vinh Phương cũng đau đầu, những nữ tử này không nói được, biểu hiện tê dại, rõ ràng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại được.

“Công tử… Cho dù như vậy, với nhiều người như vậy, chúng ta cũng không thể nuôi bọn họ mãi được?” Trương Chân Hải ở phía sau, cau mày.

“Chẳng lẽ giết hết bọn họ?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.

“Thuộc hạ không có ý này?” Trương Chân Hải sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu xuống.

Họ chỉ chống lại những võ giả Bái Thần chứ không phải chống lại con người.

“Trước tiên cứ sắp xếp đi đã, không thể thả người được, nhưng vẫn là để cho bọn họ phát huy một ít tác dụng, có thể làm một số công việc.”

Ngoài ra, trong giáo không phải vẫn còn nhiều huynh đệ chưa có hôn phối sao? Tiếp xúc một chút nếu có thể thành, cũng xem như chuyện tốt.”

Trương Vinh Phương dặn dò.

Ngoại trừ Không Tướng, còn lại trong Vọng Hải tự chỉ là gà đất chó sành, không chịu nổi một đòn. Ngược lại, nhóm hàng trăm nữ tử nước ngoài này lại trở thành một gánh nặng khá phiền phức vướng tay chân.

Nếu lần lượt đưa từng người bọn họ trở lại, chi phí quá cao. Hơn nữa có khả năng sẽ tiết lộ bí mật của Nghịch giáo.

Vì vậy, cách duy nhất là giam lỏng.

Trương Vinh Phương không thể không nghĩ đến những nữ tử xinh đẹp mà hắn cứu được ở phủ Vu Sơn.

Sau đó, nhiều người trong số họ tình nguyện hoạt động trong nhạc phường để kiếm tiền cho tổ chức.

Một số người đã tham gia dưới trướng của Thanh Tố, trở thành nguồn tình báo mới cho Kim Sí lầu.