TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 760: Chấm dứt (2)

Làn da trên người hắn cũng hiện ra màu bạc nhàn nhạt.

Lượng lớn tơ bạc tụ tập đến dưới da, tinh chuẩn ngăn cản từng sợi tơ bạc bay hướng hắn ta.

Khuôn mặt bóng người xấu xí, tràn đầy vết bỏng. Trên đầu trơn bóng không có một sợi tóc.

Chính là Tả Hàn Thiên Thạch môn mới bắt người đi từ chỗ Trương Vinh Phương.

"Dùng loại thủ đoạn đối phó với người bình thường để đối phó ta, quả là buồn cười."

Thình thịch!

Mặt đất nổ tung, bùn đất đá vụn bay lên cao.

Cánh tay phải của Tả Hàn mở rộng, phá vỡ linh tuyến bay bay, chộp về phía thi thể Tần Hương Hồng nằm ở giữa.

Vô số linh tuyến điên cuồng đâm lên tay hắn ta, nhưng không thể làm được gì cả.

Dưới làn da của hắn ta cũng có lượng lớn linh tuyến màu bạc đối kháng chính diện.

Hai lực lượng không ngừng đánh nhau, phát ra tiếng vang kim loại thanh thúy.

Vụt.

Đúng lúc này, chợt tất cả tơ bạc rút về, tụ tập, chui vào trong cơ thể của Tần Hương Hồng.

Toàn thân nàng ta phồng lên giống như là thổi hơi. Làn da toàn thân biến đỏ, mạch máu nhô lên, hai khóe mắt rạn nứt, đồng tử vốn là màu đen, lúc này mơ hồ có màu bạc chuyển động.

"Giết!"

Nàng ta điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay cầm đao.

Trọng đao một lưỡi hóa thành một đường bóng mờ trong bóng tối, chém ngang ra bóng đao như trăng khuyết.

Quỷ dị là, ở giữa không trung mà bóng đao vẫn còn đang không ngừng kịch liệt dao động, giống như trên đó tràn ngập kình lực đặc biệt nào đó.

"Trạng thái cực hạn và Kỹ Năng Phá Hạn chồng lên à?"

"Thạch Đầm." Tả Hàn đưa tay, cơ bắp cánh tay phải chợt bành trướng, áp súc, hắn ta mở năm ngón tay sờ xuống.

Đùng!

Bóng đao giống như yến non về rừng, tự động rơi vào lòng bàn tay của hắn ta, sau đó bị lực lượng khổng lồ gắt gao ghìm chặt.

Bắp thịt toàn thân Tần Hương Hồng căng lên, phát run, bùn đất mặt đất phía sau không ngừng bị đạp cho lún xuống.

Nàng dùng hết lực đạo toàn thân, đặt lên trên đao, chém ra một kích này.

Thế nhưng…

"Cảm Ứng môn!? Vì sao các ngươi, các ngươi phải xen vào chuyện của Thiên Giáo Minh ta!?" Lúc này sao nàng ta có thể không nhìn ra lai lịch của đối phương, bèn lớn tiếng rống giận.

"Vì sao à?" Năm ngón tay của Tả Hàn chộp lại, một nguồn lực vặn vẹo khổng lồ quăng đao một lưỡi bay đi xa, đính chặt lên trên cành cây.

"Lão phu không có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi. Nếu như Ma Ưng đích thân tới đây, có khi ta còn sẽ kiêng kỵ ba phần. Nhưng chỉ là ngươi…"

Thân hình Tả Hàn bỗng nhiên vọt tới trước, đưa tay chụp lên cổ đối phương, nhưnglại bị Tần Hương Hồng đưa tay ngăn trở.

"Nghịch lưu!"

Cơ thể nửa người trên của hắn cấp tốc phồng lên, lực lượng khổng lồ bùng nổ, răng rắc, bàn tay to của hắn ta sống sờ sờ đè gãy cánh tay của đối phương, tiếp tục đẩy về phía sau.

Sau đó ấn lên mặt Tần Hương Hồng, đập xuống.

Thình thịch!

Mặt đất rung động.

Tần Hương Hồng bị đè đầu, cọ xát một đường trên mặt đất, vẽ ra một vết tích giống như là cái rãnh.

Tả Hàn chạy một bước lại một bước, tốc độ của hắn ta không phải rất nhanh, nhưng mỗi một bước đều giống như có thể làm chấn động mặt đất, giống như quái thú cỡ lớn nhắm hướng phía mục tiêu.

Bàn tay to của hắn ta ấn Tần Hương Hồng, cuối cùng đánh mạnh vào gốc của một đại thụ.

Thình thịch!

Thân cây rung động, lõm xuống, nứt nẻ, rơi xuống lượng lớn cành lá.

Tất cả dần dần bình tĩnh lại.

Tả Hàn chậm rãi buông tay ra, không thèm nhìn Tần Hương Hồng trên mặt đất thêm cái nào nữa, xoay người rời đi.

Mà cơ thể của Tần Hương Hồng, lúc này chẳng biết từ khi nào đã khô quắt héo rũ, giống như là thây khô thiếu nước thật lâu, tất cả bên trong đều là trống rỗng.

Giống như thiếu sót ngũ tạng lục phủ và lượng lớn huyết nhục.

Đó là trạng thái sau khi võ giả Bái Thần triệt để mất đi linh tuyến.

Rời khỏi mảnh đất hoang rộng lớn của Thứ Đồng.

Phía bên phải là mặt biển, bên trái là núi rừng tối tăm.

Phía trước là chân trời dần dần sáng lên màu vàng kim, tầng mây và dãy núi nối liền với nhau, từng tảng ánh sáng lớn đang chậm rãi chiếu sáng tất cả.

Chúc Vạn Quốc mang theo Hàn Giai Bình Nhi, và một nhóm mười cao thủ Mật giáo có thân pháp nhanh nhất, đi tới một cứ điểm bí ẩn khác của Mật giáo.

Đoàn người không quay đầu lại, vùi đầu phi nước đại, sợ phía sau vẫn có người đuổi theo.

Đột nhiên Chúc Vạn Quốc dậm chân, dừng lại tại chỗ.

“Cẩn thận dưới chân!” Hắn ta lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Bạch một tiếng, một cái lưới lớn nhấc lên khỏi mặt đất, kéo ít nhất hơn phân nửa người vào lưới.

Lúc này mấy người không bị mắc vào lưới rút đao chém tới phía trước.

Nhưng chung quanh bắn ra ám khí dày đặc ngăn cản động tác của bọn họ.

Lúc này mấy người không ngừng đón đỡ ám khí, không rảnh bận tâm lưới lớn.