TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 761: Chấm dứt (3)

Trương Vân Khải chậm rãi đi ra khỏi phía sau một tảng đá ngầm, sau người là Trương Chân Hải và ba tên cao thủ Nghịch giáo khác.

Thời đại này chưa bao giờ thiếu người bị người Linh hại thê thảm đến cửa nát nhà tan.

Cho nên Nghịch giáo không thiếu người mới để bổ sung chỗ khuyết, vấn đề duy nhất bọn họ lo lắng chẳng qua là độ tin tưởng của người mới.

Lúc này trong ba cao thủ thì có một người là vừa gia nhập.

“Tốc chiến tốc thắng đi.” Sắc mặt Trương Vân Khải bình tĩnh, thả người dẫn đầu nhào tới Chúc Vạn Quốc.

Chỉ là khiến lão không ngờ là suy đoán cùng động thủ, nhưng Chúc Vạn Quốc bỗng đánh tới phía bên phải.

Mà hai nữ tử bên cạnh hắn ta, ngược lại không sợ chết mà bước lên trước mặt hắn ta chống đỡ.

Ba người giao thoa mười mấy chiêu, Bình Nhi và Hàn Giai đồng thời bị đau hừ một tiếng, bay ra ngoài, hai chân lùi mấy bước trên bãi biển.

Trên mặt một người có thêm một lỗ máu. Một người khác thì cánh tay phải gãy xương cổ tay, đang nhanh chóng khép lại.

“Cao thủ Tam không! Thứ Đồng này ở đâu ra nhiều cao thủ như vậy?” Trong lòng hai người rung động.

Nhưng mắt thấy Trương Vân Khải còn muốn đuổi theo công tử, lúc này lại ra sức nhào tới.

Hai người đều là Linh Lạc, lấy thương đổi thương, nhất thời kiểu đấu pháp không sợ chết làm cho Trương Vân Khải không thể nhanh chóng kết thúc.

Nếu đổi thành một chỗ khác, chỉ có lão và hai người giao thủ với nhau, trong ba mươi chiêu là lão đã có thể giải quyết hai người triệt để, sau đó bắt đầu vây giết tuần hoàn.

Nhưng bây giờ, bọn Thiên Giáo Minh này cũng là người trong Mật giáo, số lượng không thể ít hơn bọn họ.

Chiêu số kinh nghiệm cảnh giới của Trương Vân Khải cũng mạnh hơn xa hai người, nhưng mà chính tại loại đấu pháp không muốn sống khiến lão do dự chút ít, Chúc Vạn Quốc thừa cơ đột phá vòng phong tỏa, mang theo hai người cuối cùng bỏ chạy tới sơn lâm hoang dã.

Bộp!

Một hảo thủ Nghịch giáo còn muốn đuổi theo, lại bị Chúc Vạn Quốc trở tay bắn một phát súng trúng lồng ngực, chết oan uổng tại chỗ.

Trương Vân Khải tức giận, giơ tay muốn phóng phi tiêu.

Đột nhiên trong lòng lão hiển hiện báo động, rút lui về phía sau cực nhanh.

Phốc!

Bình Nhi dùng một tay chặt đứt cánh tay trái của mình, theo vết thương từ cánh tay cụt, một số lượng lớn ngân tuyến nổ bắn ra, đảo ra hình quạt nhắm tới tất cả vật sống phía trước nó.

Trong phạm vi hơn mười mét.

Mặc kệ Thiên Giáo Minh hay là Nghịch giáo, tổng cộng hơn mười hảo thủ đều bị chiêu này quét qua xuyên thấu cơ thể.

Cơ thể từng người sống run rẩy, phàm là bị ngân tuyến xuyên qua làn da sẽ bắt đầu nhanh chóng khô quắt lại, giống như thây khô ngàn năm mất nước, biến thành thứ màu đen khô cạn ngã xuống đất.

Nhưng làm xong một bước này, sắc mặt Bình Nhi trắng bệch hoàn toàn, phốc một tiếng mà bất lực quỳ rạp xuống đất.

Rõ ràng kiểu chủ động linh bạo này cũng là tiêu hao to lớn đối với nàng.

“Nhãi ranh muốn chết!” Trong lòng Trương Vân Khải giận dữ, thả người tiến lên, giơ tay ra một chưởng chính giữa đỉnh đầu đối phương.

Bộp!

Đầu Bình Nhi nổ tung, ngã xuống đất bỏ mình.

Hàn Giai hét lên một tiếng, trở tay cầm đao, nhắm ngay lồng ngực chính mình, cũng muốn ra một chiêu này.

Nhưng bị một chưởng của Trương Chân Hải đánh trúng lưng từ phía sau, chấn lực to lớn đâm hắn ta đến toàn thân bất lực, lảo đảo ngã xuống đất về phía trước.

“Giết chết toàn bộ những người còn lại, Bái Thần mang đi vây giết! Là báo thù cho huynh đệ tỷ muội đã chết đi!” Đôi mắt đẹp của Trương Chân Hải chứa ý chết chóc, đi lên cắt một đao vào cổ Hàn Giai.

*

*

*

Chúc Vạn Quốc dùng tốc độ cao nhất phi nước đại, thậm chí hắn ta không biết mình thua như thế nào.

Mọi thứ đều tiến triển theo kế hoạch, hắn ta không có sơ hở, càng không phạm sai lầm.

Vì sao lại như vậy?

Lúc rạng sáng, chân trời hiển hiện một tia ánh sáng.

Bên trong núi rừng tràn ngập sương trắng, rừng cây dần dần bị chiếu sáng, nổi lên màu xanh lá. Nhưng cũng có màu đen âm u như trước, một cảm giác luân chuyển âm dương, tuần hoàn cũ mới thần bí hỗn độn hiện lên ở trong lòng Chúc Vạn Quốc.

Hắn ta không biết tại sao mình lại có cảm thụ như vậy.

Nhưng giờ phút này, rõ ràng còn trong lúc chạy trốn, vẫn bị cảnh đẹp như vậy thu hút.

Vút!

Đột nhiên hắn ta dừng bước lại, giơ tay ngăn hai người thủ hạ sau lưng còn đang muốn vọt tới trước.

“Công tử?” Hai người cầm đao lo lắng xem xét bốn phía, tất cả chuyện vừa rồi đã dọa bọn họ sợ tới mức thành chim sợ cành cong.

Lúc này, trong rừng, sương trắng chìm xuống như suối chảy, chảy xuôi theo gió, vừa vặn chỉ bao phủ đến phần eo ba người.