Nhưng giờ khắc này, ra tay đột nhiên đánh hắn một kích từ phía bên, kết cục kết thúc nhanh hơn năm đó.
Trên lực lượng thuần túy, phối hợp Kỹ Năng Phá Hạn, hắn đã đủ để nghiền ép Nội Pháp Linh Lạc rồi.
Đây là tăng phúc cường hóa Thiết Bố Sam tầng sáu mang đến.
So với hơn nửa năm trước, lực lượng toàn thân hắn hôm nay như là một thể, độ cứng làn da cơ bắp tăng lên không ít, cộng thêm sự gia tăng rèn luyện ngạnh công mang tới đối với lực lượng.
Tổng hợp lại, dẫn đến thực lực hiện nay của hắn lại có tăng trưởng không nhỏ.
Thật ra thực lực tăng trưởng không nhiều, mấu chốt là tăng cường tổng thể do ngạnh công mang tới khiến thân thể có thể bạo phát mà không cần quá lo lắng xé rách bị thương.
Ra tay càng thêm tùy tâm sở dục, nhẹ nhàng như thường. Như vậy đương nhiên là có thể bộc phát càng nhiều lực lượng hơn.
Không bao lâu sau, cơ thể nam tử tóc đỏ khép lại, một lần nữa giãy khỏi bùn đất, đứng dậy.
Hắn mới vừa đứng dậy đã đột nhiên đánh toàn lực về phía trước, một chiêu như hổ rời núi.
Song chưởng giống mãnh hổ, hung hăng bắt lấy Trương Vinh Phương.
"Chết!"
Hắn vừa dứt lời, song chưởng định phát lực xé rách.
Thình thịch.
Một bàn tay to vững vàng nện trên trán hắn.
Đầu của hắn sụp xuống một bộ phận, vỡ vụn, lỗ mũi khoang miệng chảy ra máu loãng.
"Các ngươi có thử buộc chặt hắn lại chưa?" Trương Vinh Phương hỏi.
"Công tử có thể thử xem." Trương Chân Hải giương tay, có người nhanh chóng quăng ra một bó dây thừng thô.
Trương Vinh Phương cấp tốc quấn sợi dây từng vòng quanh người nam tử tóc đỏ.
Không bao lâu sau, nam tử tóc đỏ lần nữa sống lại, đầu biến về hình dáng ban đầu.
Trên người hắn bỗng nhiên thoáng giãy dụa, dây thừng thô nọ lại có thể bị cắt thành vô số đoạn, rơi vung vãi đầy đất.
"Hử?" Hai mắt Trương Vinh Phương vẫn chăm chú nhìn đối phương.
Ngay trước khi nam tử tóc đỏ hồi phục hắn phát hiện, trên người đối phương mơ hồ có một vầng sáng bạc chợt lóe lên.
"Là linh tuyến à?"
Một tay hắn nâng lên, đánh về phía đối phương một quyền như là tia chớp, năm ngón giống lưỡi dao sắc bén, bóp chặt cổ họng.
Răng rắc.
Tức khắc vặn gãy cái cổ.
Nam tử tóc đỏ lại một lần nữa ngã xuống đất bỏ mình.
"Như vậy, chôn xuống dưới đất thì như thế nào?" Trương Vinh Phương hỏi lại.
"Công tử. Bọn ta đều đã thử qua, thủ đoạn ràng buộc bình thường sẽ bị linh tuyến màu bạc giải quyết. Nếu ngay từ đầu đã vây đối phương vào tuyệt cảnh tuyệt đối không thể thoát thân, bọn họ hoặc là hoàn toàn không tỉnh lại, hoặc là trực tiếp linh bạo bộ phận, nổ tung tuyệt cảnh."
Trương Chân Hải ở đằng sau lên tiếng giải thích.
"Linh tuyến trong cơ thể của bọn họ càng giống là con sâu nào đó, một con sâu có ý thức suy nghĩ của bản thân. Chúng nó sẽ căn cứ các loại thủ đoạn ngoại giới của chúng ta, để cho ra ứng đối khác nhau."
"Như vậy à?" Trương Vinh Phương hơi nhướng mày.
Nói cách khác, một khi đám linh tuyến bên trong cơ thể linh hóa nhận thấy được có bất kỳ điều gì không ổn, đều có thể xuất hiện linh bạo hoặc là chủ động xuất kích.
"Như vậy nếu kích thích sớm, khiến xuất hiện linh bạo, lại dùng vũ khí cố định thi thể thì có được không?" Hắn hỏi.
"Linh bạo không tới số lần tử vong chỉ tương đương với một lần tử vong. Không có tác dụng. Vũ khí định trụ trước đó cũng sẽ bị mạnh mẽ đẩy đi ra.
Chỉ có linh tuyến suy yếu tới trình độ nhất định, mới không có cách nào bài trừ vũ khí định thân…"
Trương Chân Hải cười khổ nói.
"Thế nên chúng ta mới không thể không lần lượt vây giết, chính là vì tiêu hao suy yếu sức phản kháng của linh tuyến, tại lần linh bạo cuối cùng sẽ khiến cho không còn sức lực chiến đấu."
"Thì ra là thế." Trương Vinh Phương gật đầu, trong lòng càng hiểu thêm về độ vướng tay vướng chân của đám người linh hóa.
Khi nam tử tóc đỏ sống lại lần nữa, hắn ta cấp tốc lui về phía sau, thế mà lại không có ý định tiếp tục đánh, chuẩn bị chạy trốn.
Vụt!
Hắn ta mới lui ra phía sau mấy bước, bên cạnh bỗng nhiên chợt lóe, thân hình cường tráng của Trương Vinh Phương xuất hiện.
"Viêm Đế Phù - Vô Tân hỏa." Hai tay Trương Vinh Phương hóa thành hư ảnh, chợt cầm song chưởng của đối phương.
Răng rắc.
Hai tay của nam tử tóc đỏ lập tức gãy gập, mở rộng sang hai bên.
Đồng thời chỉ một cái vào ngực hắn.
Lực lượng khổng lồ đánh xuống, nơi trung tâm trái tim sụp đổ vỡ vụn.
Bịch bịch, nam tử lại không còn hơi thở.
"Cầm súng đến." Trong đầu Trương Vinh Phương chợt nảy ra một suy nghĩ.
Rất nhanh có người mang tới một thanh súng kíp, lên đạn tốt, chỉ cần ấn cò súng là được.
Sau đó trước khi nam tử tóc đỏ còn chưa sống lại, đặt nòng súng sát gần với cái trán của hắn.
Chỉ chờ hắn triệt để sống lại, là có thể ấn cò súng.
Với khoảng cách cỡ này, lấy tốc độ phản ứng của hắn, đối phương chắc chắn phải chết.