Và bởi vì thân phận của mình không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không thể nào đi ra ngoài làm công.
Bây giờ, chi phí ăn uống đều phụ thuộc vào Đồng gia của Đồng Hân Dao. Vì vậy, bình thường căn bản không có nhiều tiền.
Hôm nay lại là sinh nhật lần thứ hai mươi bốn của nàng, vừa nãy đi dạo chợ, nàng đã mua cho mình một mặt dây chuyền bạc nạm ngọc bích để chúc mừng cho bản thân.
Tiền trên người cũng tiêu chỉ còn một khoản cực kỳ ít ỏi. Hoàn toàn không đủ để mua nước trái cây.
Lúc này, trên người nàng không mang tiền, nên đành bất đắc dĩ quay trở lại.
“Hân Dao, trên người ta không mang tiền, không mua được...”
Đồng Hân Dao vẫn đang lớn tiếng nói chuyện với bạn tốt, hoàn toàn không nghe thấy.
“Hân Dao?” Tôn Triều Nguyệt lại nói lần nữa.
Cuối cùng thì lần này cũng nghe thấy. Đồng Hân Dao không nhịn được quay đầu lại.
“Làm sao vậy? Ta đang nói chuyện? Mau đi mua đi!”
“Không phải, là do trên người ta không đủ tiền.” Tôn Triều Nguyệt trầm giọng nói.
“Không đủ tiền? Mua nước trái cây mà cũng không đủ tiền? Ngươi muốn gạt tiền ta đúng không?” Đồng Hân Dao lập tức càng thêm khó chịu.
“Hơn nữa, không đủ tiền. Lần trước ta giới thiệu Triệu công tử cho ngươi, bảo ngươi đi ăn tối với người ta, mà ngươi không chịu đi? Người ta tặng ngươi một món quà lớn giá trị đến bốn trăm lượng đấy!”
“Triều Nguyệt, không phải là ta nói với ngươi, ngươi đã không còn là đại tiểu thư như xưa nữa rồi, làm người phải thực tế hơn, ngươi đừng trách ta lanh mồm lanh miệng.
Ngươi nhìn ngươi đi, bây giờ mua một ly nước trái cây mà phải tìm đến ta đòi tiền... Bệnh của phụ thân ngươi muốn chữa khỏi thì phải cần dược liệu tốt nhất.
Tình huống thế này rồi mà ngươi vẫn nghĩ đến việc tự mình tập võ à? Ngươi không phải ta, trước đây thì được đấy, nhưng giờ ngươi có điều kiện này không?
Hiện tại ngươi có phẩm cấp này đã là tốt lắm rồi, vậy là đủ rồi. Sớm tìm một người gả đi, cũng coi như có thể giúp phụ thân ngươi giảm bớt gánh nặng...”
Bộ dạng Đồng Hân Dao giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắm mồm quở trách, trước mặt những cô nương khác xung quanh tỏ vẻ muốn tốt cho Tôn Triều Nguyệt, thao thao bất tuyệt, nói không ngừng.
Tôn Triều Nguyệt cúi đầu, sự xấu hổ trong lòng giống như một cái chăn bông ngấm nước vô cùng nặng nề, từ đầu đến chân đè mạnh lên người nàng, khiến nàng không thể nào thở nổi, vô lực giãy giụa.
Nàng thậm chí không dám ngẩng đầu lên để người khác nhìn thấy mặt mình.
Nhưng nàng không thể làm gì, hiện tại cả gia đình nàng đều trông cậy vào sự giúp đỡ của Đồng gia để che giấu thân phận, tạm thời sống nhờ.
Mặc dù nhà Đồng gia càng ngày càng mất kiên nhẫn với bọn họ, nhưng quả thật rất tốt bụng.
Mà sau này nếu bọn họ muốn ra khơi, cũng chỉ có thể dựa vào Đồng gia giúp hỗ trợ tìm thuyền chờ thời cơ.
Cho nên, nàng không thể nói bất cứ điều gì, cũng không dám nói...
Nghe thấy tiếng quở trách không ngừng phát ra bên tai, Tôn Triều Nguyệt bỗng dưng muốn khóc.
Đôi mắt nàng ươn ướt, trong lòng biết bao nhiêu áp lực và xấu hổ, một cảm giác mà từ nhỏ đến lớn suốt bao nhiêu năm qua, nàng chưa bao giờ trải qua.
Nhớ lại hồi ở Đàm Dương.
Nàng chủ trì Diêu Nguyên thư hội, trong mắt mọi người nàng là quý nữ người Linh. Nếu muốn cái gì, chỉ cần một câu nói là sẽ có người đưa đến trước mặt nàng.
Nhưng bây giờ...
Khó khăn lắm.
Đồng Hân Dao mới dứt lời, nói liên miên cằn nhằn, Tôn Triều Nguyệt mới nhận được tiền từ trong tay đối phương.
Kỳ thực, nàng cũng biết Đồng Hân Dao cố tình làm vậy.
Cố ý nhục nhã nàng.
Bởi vì nàng xinh đẹp hơn, đứng cùng nhau, luôn thu hút mọi người hơn Đồng Hân Dao nhiều.
Cũng vì thiên tư của nàng tốt hơn, mới hai mươi hai tuổi đã đạt đến tứ phẩm. Mặc dù bây giờ đã bị trì hoãn. Nhưng vẫn mạnh hơn Đồng Hân Dao.
Vì vậy, Đồng Hân Dao vẫn luôn ghen tị với nàng, không thích nàng. Bất cứ khi nào ở bên ngoài, luôn nghĩ tất cả các biện pháp để tìm cơ hội thể hiện mình giỏi hơn Tôn Triều Nguyệt.
Nhưng…
Tôn Triều Nguyệt ngừng dòng suy nghĩ, đôi mắt thoáng u buồn.
Sau khi lấy tiền, nàng xoay người tìm người bán hàng rong kia.
Nhưng chợt cảm giác dường như có ai đó đang nhìn mình.
Theo cảm giác, nàng quay đầu lại nhìn, đúng lúc bắt gặp Trương Vinh Phương đang ngồi trong kiệu, bốn mắt nhìn nhau.
Gần như trong nháy mắt, Tôn Triều Nguyệt đã nhận ra Trương Vinh Phương.
Lúc trước ở Đàm Dương, có tin đồn Trương Ảnh và siêu cấp béo Hoàn Nhan Lộ cặp kè qua lại với nhau.
Mà nàng còn tận mắt chứng kiến.
Nàng đã tận mắt nhìn thấy Trương Ảnh lên xe ngựa của Hoàn Nhan Lộ.
Cho nên, nàng rất ấn tượng với người này.
Chỉ là không ngờ...
Không ngờ lại gặp nhau ở nơi này.
‘Tại sao hắn lại ở Thứ Đồng? Không... Chắc là mình nhìn nhầm rồi, có lẽ đó là một người có tướng mạo rất giống.’
Trong lòng nghĩ xong, Tôn Triều Nguyệt không quan tâm nữa, Trương Ảnh chẳng qua chỉ là một viên quan nhỏ bình thường ở Đàm Dương.