Câu này được viết bằng hơn mười thứ tiếng khác nhau, chữ viết rậm rạp chằng chịt trên tấm vải.
“Những tán thương mặc áo đen này thường thích tạo ra những mánh lới quảng cáo này, chơi trò chơi chữ.” Y Tây Ba Tư ngồi trên kiệu bật cười, nói.
Trương Vinh Phương mỉm cười theo, đang định nói chuyện, nhưng đột nhiên nét mặt hắn hơi thay đổi, tầm mắt nhìn về vào lối đi bộ cạnh lối vào của khu chợ nhỏ.
Chỗ đó người đến người đi, đủ loại người với đủ màu da nhiều như nước chảy, cực kỳ náo nhiệt.
Nhiều tiểu thư, phu nhân, nữ thủy thủ, nữ thuyền viên bị thu hút bởi khu chợ cũng ra ra vào vào từ chỗ này.
Nhưng ánh mắt Trương Vinh Phương không phải nhìn những nữ tử dị quốc phong tình đó, mà là nhìn về phía một nữ tử xinh đẹp với mái tóc đen, đeo khăn choàng, mặc một chiếc váy mỏng màu đỏ.
Khuôn mặt của nữ tử quyến rũ, trong đôi mắt dịu dàng mang theo vẻ mỏi mệt sâu thẳm, giống như một bông hồng lớn phú quý kiều diễm.
Trương Vinh Phương chú ý đến nữ tử này, không phải vì nhan sắc của nàng, mà là... người kia hình như là người mà hắn quen biết.
*
*
*
Tôn Triều Nguyệt đứng ở một bên, lắng nghe tiếng nói chuyện ríu ra ríu rít của Đồng Hân Dao ở bên cạnh.
Chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mệt mỏi.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, sau khi nàng theo phụ thân chạy trốn khỏi Đàm Dương, nàng đã từ con cưng của trời, quý tộc người Linh lúc trước, rơi xuống tình trạng như bây giờ.
Phụ thân là phủ đốc Đàm Dương, cấu kết với Mật giáo, bị trục xuất khỏi gia tộc. Trên đường đi, còn bị kẻ thù cũ tập kết nhân thủ đánh trọng thương.
Bây giờ bọn họ không thể ở trong nước được nữa, cả gia đình đã chạy hàng ngàn dặm xa xôi đến Cảng Thứ Đồng, nhờ vả bạn thân của phụ thân trước đây, cố gắng đi thuyền ra nước ngoài.
Nhưng mà... ai có thể ngờ rằng bọn họ không hiểu giá cả thị trường, giao ra một số tiền khổng lồ, nhưng đều đã bị tên chủ thuyền lừa đảo cuỗm sạch sành sanh.
Cái tên lừa đảo kia đã bỏ trốn mất dạng từ lâu, biển cả mênh mông, không cách nào đòi lại được.
Bây giờ, tất cả của cải của gia đình họ đã không còn nữa, chỉ có thể giải tán những người làm, để lại một số rất ít người sống nhờ trong nhà bạn thân của phụ thân.
Nhưng đây chỉ là một biện pháp tạm thời, cho dù quan hệ có tốt đến đâu, ở nhờ một thời gian dài như vậy cũng dần dần trở nên không kiên nhẫn.
Tôn Triều Nguyệt nhớ tới lúc phong quang vô hạn của mình ở Đàm Dương lúc trước.
Khi đó, nàng là người đứng đầu mà đám quý tử Đàm Dương tranh nhau tìm cách lấy lòng.
Tuổi còn trẻ đã bước vào tứ phẩm. Tương lai có hy vọng cửu phẩm, lại còn là một quý tộc người Linh.
Ai ngờ...
Một sự thay đổi mạnh mẽ đã quét sạch Đàm Dương, hoàn toàn vạch trần sự cấu kết của phụ thân với Mật giáo.
Chỉ sau một đêm gia tộc đã thay đổi đột ngột, sau đó là vội vàng chạy trốn, gặp phải sự chặn giết.
Tầng tầng lớp lớp cực khổ, tưởng như từ khoảnh khắc đó sẽ không có hồi kết.
“Ta đã nói với ngươi là nên đi thuyết phục ca ca ngươi đừng giao du với lão râu ria rậm rạp kia nữa. Lần trước Bạch Thập giáo bị vây quét, không phải lão râu ria rậm rạp kia bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng à.”
Lúc này, Đồng Hân Dao Đồng gia đại tiểu thư đang không ngừng huyên thuyên, khuyên can một thiếu nữ mặc váy xanh có vẻ mặt khó xử.
“Giống như Triều Nguyệt, mặc dù các nàng trước đây không bằng chúng ta, nhưng cũng rất tốt.
Sau đó, vì phụ thân nàng đã làm những việc mà lẽ ra không nên làm, mới bị kiểm tra.
Nhìn bây giờ xem, mỗi ngày phụ thân của Triều Nguyệt đều phải uống thuốc dưỡng thương, chưa biết bao giờ mới khỏi bệnh, trong nhà cũng không có tiền, tất cả đều phụ thuộc vào phụ thân ta tìm cho một chức vụ giáo đầu.
Triều Nguyệt bây giờ là bạn học của ta. Lần trước, váy của nàng bị rách, lại không nỡ vứt đi, vẫn là ta đã cho nàng mượn một chiếc váy tốt của ta mới dám cùng nhau ra ngoài.
Ngươi muốn sống một cuộc sống như vậy sao? Muốn sống nghèo túng giống như gia đình của nàng sao?”
Đồng Hân Dao kiên nhẫn thuyết phục bạn tốt, nhưng lại hoàn toàn không để ý nụ cười trên mặt Tôn Triều Nguyệt đã có chút miễn cưỡng.
“Nhưng một mình ta không thể nói lại hắn... Hắn luôn có nhiều lý do... Vì gia tộc, vì chúng ta, vì sự phát triển của bản thân...” Thiếu nữ váy xanh hạ giọng nói.
“Đó không phải là lý do, đó là ích kỷ!” Đồng Hân Dao lắc đầu, nàng ho khan mấy tiếng. Nhìn thấy một người bán nước dưa hấu mát lạnh ở đằng xa, liền vỗ vỗ Tôn Triều Nguyệt ở bên cạnh.
“Triều Nguyệt, đi mua giúp ta một ly nước dưa hấu, nhớ thêm nho khô.”
“Được...” Tôn Triều Nguyệt đè nén bất đắc dĩ trong lòng, xoay người đi về phía người bán hàng rong.
Nhưng vừa bước ra vài bước, nàng chợt nhớ ra mình không mang theo tiền.
Chi phí cho việc tập võ thực sự quá nhiều, sau khi cả nhà họ bị lừa tiền, để duy trì một thân võ nghệ khí huyết của mình, mỗi một xu đều tính toán chi tiêu tỉ mỉ.