Lúc này đứng trên bờ biển, Trương Vinh Phương nhìn cảnh tượng tấp nập trên bến tàu phía xa xa.
Khẽ thở hắt ra một hơi dài.
“Huyền Dương Nhục Chi còn sống... Thứ này hơn trăm năm trước có lẽ có rất nhiều, nhưng hiện tại, sợ là không có ai từng nghe nói...”
“Đạo tử, bên phía thuộc hạ cũng đã tìm những đại thương nhân mua hàng từ các quốc gia, nhưng họ đều chưa bao giờ nghe nói đến thứ này.
Thuộc hạ nghi ngờ các quốc gia khác có thể có tên khác. Ngài có thể bắt đầu từ hướng này.” Trần Hãn nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ta cũng nghĩ đến điểm ấy, nhưng...” Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu. Thực ra, hắn có lời còn chưa nói.
Đó là… có thể sau lưng Cảm Ứng môn sẽ có biện pháp.
Dù sao, dược liệu hắn cần mấy ngày nay đều do Cảm Ứng môn tích cực cung cấp, nên hắn mới có thể dễ dàng mua được.
Lần này, có lẽ...
“Ha ha ha ha! Đã để ngài đợi lâu rồi! Thủ giáo đại nhân tôn kính. Trông khí sắc ngài tốt hơn nhiều so với lần trước từ biệt rồi!”
Lúc này, một tiếng cười lớn hào sảng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Trương Vinh Phương xoay người, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười rõ ràng.
“Y Tây Ba Tư tiên sinh có khỏe không? Mặc kệ chờ bao lâu, chỉ cần có thể chờ được loại thuốc mà bản quan cần, những chuyện khác đều có thể bỏ qua.”
“Đại nhân quả là rộng lượng. So với các quan viên khác của Đại Linh bình dị gần gũi hơn nhiều!”
Người đến là một nam tử râu ria rậm rạp, đội khăn xếp màu trắng, trên cổ đeo những châu báu và thạch anh sặc sỡ.
Bộ râu của nam tử được cắt tỉa cẩn thận thành hình dao cầu, màu nâu đậm, một đôi mắt xanh lam đậm to và có thần.
Người này là đại thương nhân xếp hạng thứ ba về buôn bán dược liệu ở toàn bộ Cảng Thứ Đồng, và tên là Y Tây Ba Tư Phất Lôi Nhĩ.
Thuộc hạ của người này có hơn mười đội tàu, chủ yếu hoạt động buôn bán dược liệu ở hàng chục quốc gia.
Dưới trướng có hơn ngàn thủy thủ, trong đó không thiếu tư binh võ trang, cao thủ võ nhân.
Ở toàn bộ Cảng Thứ Đồng, cũng là một nhân vật rất nổi tiếng.
“Đáng tiếc, ta sợ rằng ngài phải thất vọng rồi.” Y Tây Ba Tư thở dài nói, tiếng phổ thông Đại Linh của hắn ta rõ ràng đến mức gần như không thể phân biệt được là khẩu âm của một người nước ngoài.
“Ta không tìm thấy bất kỳ tin tức nào liên quan tới Huyền Dương Nhục Chi.”
“Vẫn không có sao?” Trương Vinh Phương hơi thất vọng.
“Nhưng mà, theo mô tả của ngài, có thể điều chế lại phương thuốc bằng những dược liệu thay thế tương tự. Không biết điều này có khả thi không?”
“Sợ là không được...” Trương Vinh Phương nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó hỏi về những dược liệu khác của Kim Thiềm Công.
Đến giai đoạn Trục Nhật, mức độ quý giá của dược liệu cần thiết cho Kim Thiềm Công đã nâng lên một bậc thang.
Cũng có yêu cầu cực kỳ cao về dược tính của dược liệu. Không phải tùy tiện thay thế một số loại dược liệu ngắn năm bình thường là có thể thay thế được.
Cũng may những dược liệu phù hợp còn lại đều có.
Chỉ có Huyền Dương Nhục Chi này.
Sau khi hai người nói chuyện chi tiết, Y Tây Ba Tư cũng mời Trương Vinh Phương đến làm khách tại phủ đệ của mình.
Hắn ta là người thương nhân, nhưng có tước vị và chức vụ ở rất nhiều quốc gia ở nước ngoài.
Được cho là nửa thương nửa quan.
Về phía Đại Linh, cũng có mối quan hệ tốt đẹp với phủ doãn, phủ đốc.
Đối với Trương Ảnh, một thủ giáo trẻ tuổi do Đại Đạo Giáo phái đến này, sau khi nhận được đề điểm, hắn ta khá coi trọng.
Vì vậy, lời mời này không phải là một ý kiến nảy sinh nhất thời, mà đã được chuẩn bị từ trước.
Sau nhiều lời mời nồng nhiệt, cuối cùng Trương Vinh Phương đã thuận lý thành chương đồng ý.
Có mối quan hệ tốt với vị đại thương nhân này cũng sẽ giúp hắn phát triển việc mua hàng ở nước ngoài.
Giống như tầng thứ nhất của giai đoạn Trục Nhật cần rất nhiều dược liệu, cho dù đổi thành bên trong Đại Đạo Giáo cũng không dễ dàng tìm được.
Nhưng ở nơi này của Y Tây Ba Tư, chỉ cần nhắc một câu, hắn phân phó xuống dưới, rất dễ dàng để kiếm được.
Hai người đều có ý tương giao nên đã hợp lại một chỗ.
Y Tây Ba Tư ngồi kiệu đi phía trước dẫn đường, Trương Vinh Phương và những người khác ngồi kiệu đi theo ở phía sau.
Số lượng hộ vệ Y Tây Ba Tư mang theo còn nhiều hơn cả Trương Vinh Phương, bao gồm người Đại Linh, người Tây Dương, người Hồ Tây, người Man, người da đen, loại người nào cũng có.
Hắn ta hình như chỉ nhìn vào tài năng, không nhìn vào mặt khác.
Dọc theo đường đi xuyên qua bến tàu Thứ Đồng, tiến vào vòng ngoài nội thành.
Một số tán thương mặc áo choàng đen, đeo những chiếc hộp gỗ khổng lồ trước ngực, cùng nhau tụ họp, lập ra một khu chợ nhỏ trên một con phố rộng ở vòng ngoài nội thành.
Chợ như một con rết, chiếm hết nửa diện tích con phố.
Ở lối vào, một cây cột cờ hiệu cửa hàng được dựng lên, trên đó viết: Vạn quốc châu báu hội! Thỏa sức ngài tự do làm đẹp!