"Trương Ảnh, ngươi quá to gan!"
Trương Vinh Phương tiến lên đi vào lương đình, tầm mắt cố tình đảo qua tay chân Vĩnh Hương.
Phát hiện hình như nơi đó đã dùng vật gì đó cố định lại, mơ hồ có thể nhìn thấy cái nẹp có kim loại.
"Không biết quận chúa nói thế là sao?"
Hắn ôm quyền, nghiêm mặt nói.
"Có phải là ngươi cảm giác mình rất thông minh không?" Sắc mặt Vĩnh Hương lộ ra châm chọc: "Có phải là ngươi coi chính mình thân là đạo tử Đại Đạo giáo, đệ tử chưởng giáo Thiên Bảo cung, thì ta không dám động ngươi?"
Sắc mặt Trương Vinh Phương lạnh nhạt, cũng chậm chậm trả lời lại.
"Hạ quan không hiểu quận chúa đang nói cái gì?"
"Ngươi cho rằng Thái Tinh Tử có thể có kết quả tốt?"
Sắc mặt Vĩnh Hương hơi ửng hồng lên.
"Ngươi cho rằng ngươi cố ý nhường, ta sẽ không thấy được?"
"Quận chúa nói quá lời." Trương Vinh mới trầm giọng nói.
"Tại hạ là vì quận chúa mà chủ động xông lên, suýt chút nữa bị đánh lén trọng thương, ngất đi tại chỗ."
"Ha ha ha… có phải là ngươi cho rằng ta thật sự không dám làm gì với ngươi?" Vĩnh Hương cười gằn.
"Hạ quan không dám, hạ quan không biết rốt cuộc mình sai ở đâu." Tự nhiên Trương Vinh Phương không thể thừa nhận mình nhường đường.
"Không biết sai ở đâu?" Tiếng nói của Vĩnh Hương dần dần nhỏ xuống.
"A... Như là những người này, lúc đó có thể liều mạng hộ giá, thì làm sao bản quận chúa có khả năng, làm sao có khả năng lưu lạc tới mức độ hiện tại!" Đột nhiên Vĩnh Hương nói lớn lên.
"Đều là các ngươi sai! những thứ ngu xuẩn các ngươi! Phế vật! Phế vật!"
Nàng chợt vung tay lên cao cao.
"Ta không dám giết ngươi, nhưng ta dám phế bỏ ngươi như thế! Lôi An, đánh gãy tứ chi hắn cho ta! Phế hắn cho ta!"
Tiếng nói của nàng một thoáng cao vút lên, trong mắt tràn đầy tơ máu sung huyết.
Bạch!
Trong phút chốc hai bóng người đồng thời nhào ra từ phía sau.
Hai người đồng thời đưa tay chụp vào Trương Vinh Phương.
"Đạo tử cẩn thận!"
Trước tiên Trần Hãn ra tay che ở trước người Trương Vinh Phương.
Oành!
Hắn ta đối kích một chiêu cùng một người trong đó, cân sức ngang tài.
Nhưng đoản đao của người còn lại cũng đã mạnh mẽ bổ về phía cánh tay phải Trương Vinh Phương.
Không kịp nghĩ nhiều, Trần Hãn nhấc chân đá chéo, dùng chân trái của mình chặn đoản đao.
Phốc!
Rõ ràng lưỡi đao cũng không phải binh khí tầm thường, dễ như trở bàn tay đã chém ra chân phải hắn ta một lỗ thủng lớn, lộ ra sợi bạc nhúc nhích bên trong.
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Mãi đến tận khi Trần Hãn ra tay ngăn trở hai người vì hắn, hắn cũng không hề nhúc nhích như trước.
Oành!
Một chân Trần Hãn bị chém ra lỗ thủng lớn, sợi bạc bên trong vết thương cấp tốc phun trào, muốn khép lại.
Bỗng trong hai người ra tay, một người trong đó cấp tốc đưa tay, đè vết thương lại, dĩ nhiên mạnh mẽ bắt được sợi bạc đang cuộn trào.
Vốn dĩ Trần Hãn chỉ là thương chân, còn không có động tĩnh gì, nhưng lúc này bị hai người đè lại, một người ngăn chặn vết thương.
Dĩ nhiên hắn ta đau đến sắc mặt kịch biến, kêu lên thảm thiết.
"Quận chúa đây là có ý gì?!" Mặt Trương Vinh Phương không thay đổi, không có nhìn Trần Hãn, ôm quyền hành lễ nói.
"Vị này chính là cao thủ được sư tôn của tại hạ sai đến bảo vệ ta! Nếu như xảy ra bất trắc, trở về cũng không có cách nào ăn nói với sư tôn."
"Vả lại, dù tại hạ không được việc, nhưng cũng là Đạo tử Đại Đạo Giáo, đệ tử chưởng giáo Thiên Bảo cung.
Quận chúa thân là huyết mạch hoàng tộc, muốn tự tay trừng trị người của tại hạ, tại hạ đương nhiên chỉ có thể nhận lấy.
Có điều, những người còn lại mà muốn làm như vậy..." Ánh mắt của hắn đảo qua trên người hai Linh Lạc đứng trước Trần Hãn.
Ánh mắt bình thản, nhưng mơ hồ lại có một tia băng lãnh đến tận xương.
Động tác của hai người nhất thời chần chờ dừng lại.
Bản thân quận chúa chắc chắn không có việc gì, nhưng nếu bọn họ thật sự dám vạch mặt với Đại Đạo Giáo... Chỉ bằng bối cảnh sau lưng hai người bọn họ...
Không tự chủ, hai người dần dần buông Trần Hãn ra, không dám tiếp tục động thủ.
"Tốt!! Rất tốt!!" Một tay còn sót lại của Vĩnh Hương miễn cưỡng có thể động đậy, lúc này ngón tay nàng chỉ vào Trương Vinh Phương, ánh mắt như đao, lửa giận trong mắt gần như muốn phun mạnh ra.
"Đều đã cho ta tàn phế, đã cho ta phế đi rồi đúng không!? Các ngươi chờ đó cho ta!! Chờ đó!!"
"Xem ra quận chúa cần nghỉ ngơi, như vậy, bọn ta xin cáo lui trước."
Trương Vinh Phương lại cúi người chào lần nữa.
Tầm mắt hắn nhìn về phía Trần Hãn đã bị buông ra.
Lúc này sắc mặt Trần Hãn trắng bệch, giống như chịu thương tổn to lớn nào đó.
"Thuộc hạ không có việc gì." Hắn ta thấp giọng nói, lui ra phía sau một bước, một lần nữa đứng vững, miệng vết thương trên đùi cấp tốc khép lại.
Trương Vinh Phương gật đầu, hai người xoay người rời khỏi chỗ này.
Ở phía sau tiếng gầm gừ tức giận của Vĩnh Hương quận chúa vang lên, vài tên hộ vệ tiến lên cố gắng ngăn cản hai người.