TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 637: Con đường phía trước (3)

Người phụ trách phòng vệ là một khuôn mặt xa lạ Trương Vinh Phương chưa từng thấy bao giờ.

"Ngươi là người phương nào? Ai cho ngươi đến phụ trách an toàn của quận chúa?" Trương Vinh Phương đứng trong chỗ tối cách đại viện ngoài trăm mét, trầm giọng hỏi.

"Mạt tướng Triệu Thừa Chí, Linh Vệ chữ Huyền của Tuyết Hồng các, chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho một mình quận chúa." Giọng người này lãnh đạm, cấp tốc trả lời.

"Linh Vệ Tuyết Hồng các?" Trong lòng Trương Vinh Phương khẽ động, hồi tưởng lại hai cao thủ Tuyết Hồng các đi theo phía sau mình.

Rất rõ ràng, bên cạnh Vĩnh Hương quận chúa cũng có cao thủ Tuyết Hồng các đi theo. Chỉ là trước kia vẫn giấu kín, không ai phát giác.

Nhưng bây giờ, vào thời khắc mấu chốt nguy hiểm, rốt cuộc những người này không thể không ra ngoài.

Như vậy xem ra, rõ ràng chuyện quận chúa mượn người đi ra ngoài lần này, sợ rằng...

Trong lòng Trương Vinh Phương cảm thấy nặng nề.

Hắn đứng từ xa nhìn hướng viện của quận chúa, nơi ấy đèn đuốc sáng trưng, dòng người ra vào đông đảo.

Còn bất chợt có vị thuốc đông y đặc hơn bay ra.

Rõ ràng đã xảy ra chuyện.

"Nếu là cao thủ Tuyết Hồng các, như vậy sau này ta lại tới vấn an."

Không nói nhảm, hắn xoay người rời đi.

Dọc theo đường đi lạnh lẽo không ai, rất rõ ràng có thể nhìn ra được, tuy quận chúa đã trở về, nhưng hộ vệ tùy thân nàng mang theo trước đó, lúc này số lượng thiếu rất nhiều.

Trở lại viện của mình, Trương Vinh Phương còn chưa đi vào thì đã thấy một bóng người lẳng lặng đứng ở trước cửa, xem tấm lưng kia, hẳn là Trần Hãn!

"Trần Hãn!?" Hắn cao giọng gọi.

Người nọ cấp tốc xoay người, bước nhanh tiếp cận qua đây.

Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt của hắn ta, chính là Trần Hãn đã rời khỏi mấy ngày rồi.

Một tiếng vang trầm “bộp bộp” vang lên, Trần Hãn quỳ xuống dập đầu với Trương Vinh Phương .

"Đạo tử... A Nhất A Nhị... Bọn họ..."

Hắn ta không thể tiếp tục nói hết lời.

Mặc dù bóng đêm âm u, không thấy rõ mặt mũi hắn ta, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

"Bọn họ chết rồi?" Trương Vinh Phương hơi ngạc nhiên.

"..." Trần Hãn gật đầu, không ngẩng đầu lên.

Nhất thời hai người rơi vào yên lặng.

"Ai... Ai giết bọn họ?" Sắc mặt Trương Vinh Phương khó coi, thấp giọng hỏi.

Tuy rằng A Nhất A Nhị theo hắn không lâu, nhưng con người không phải cây cỏ, từ lâu hắn đã cho rằng hai người là thuộc hạ của mình.

Bây giờ, Vĩnh Hương quận chúa mới mượn đi mấy ngày mà đã không còn hai người.

Mà lại như Trần Hãn nói tới trước đây. Hắn có thể không cho mượn, nhưng ba người Trần Hãn bọn họ không dám không đi.

Huyết mạch hoàng tộc chính là như vậy.

"Là môn chủ nhất mạch Thái Tinh... cao thủ Tông Sư Cảm Ứng môn... Đạo tử, hiện tại chúng ta phải làm gì?" Trần Hãn đè giọng, cúi đầu hỏi.

Những thời gian hắn ở chung với A Nhất A Nhị, ít nhiều cũng có chút giao tình, lúc này đột ngột bỏ mình, trong lòng hắn ngoài cảm giác bất đắc dĩ, còn có bi thương.

Hắn ta là Linh Lạc, không phải võ nhân bình thường. Nếu là võ nhân bình thường, vẫn có thể đi thẳng một mạch, đi xa tha hương, mai danh ẩn tích.

Nhưng Linh Lạc không được, bất luận hắn ta đi tới chỗ nào... Linh Đình muốn hắn ta sống thì sống, muốn hắn ta chết thì chết.

Hắn ta không thoát được... Cũng không giãy giụa được.

"Tin tưởng quận chúa sẽ cho chúng ta một câu trả lời." Trương Vinh Phương nhắm mắt, nhẹ giọng nói.

Mặc dù Thái Tinh tử giết chết, nhưng người mượn đi thực sự là quận chúa.

Cho dù Vĩnh Hương quận chúa hung hăng bá đạo thế nào đi nữa, cũng là huyết mạch hoàng tộc.

Trừ phi hắn muốn tạo phản, bằng không...

Mặt khác, bỗng hắn có một suy đoán.

Khác biệt lớn nhất giữa Mật giáo và Minh giáo, chính là Bái Thần của Mật giáo không bị Linh đình ràng buộc, cho nên là biến động.

Mà Minh giáo, có lẽ tất nhiên tuyệt đại đa số cao thủ đều bị hoàng tộc Linh Đình khống chế.

"Trở về đi." Hắn không nói thêm nữa.

Hắn bước vào sân viện của mình lần nữa, nhìn Đan lô trong sân đã lạnh lẽo từ lâu.

Tâm trạng trong lòng Trương Vinh Phương chậm rãi lắng xuống, kết cục của A Nhất A Nhị khiến cho hắn càng ngày càng kiên định ý nghĩ tuyệt đối không Bái Thần ban đầu.

'Nhất định phải mau chóng luyện Kim Thiềm công đến mức tận cùng!'

Lúc này hẳn là phía sau hắn còn có hai Linh Lạc Tuyết Hồng các đi theo.

Còn có Yến Song đưa tới bản sao chép của Kim Thiềm công, hẳn là đại diện cho Cảm Ứng môn vẫn quan tâm đến mình.

Lệnh bài cũng có khả năng có sự giám sát của sư phụ.

Từng tầng giám sát, muốn thoát khỏi tất cả những thứ này, đạt được đủ sức mạnh đi thực hiện tự do.

Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là lấy tốc độ nhanh nhất mà tăng thực lực bản thân mình lên.

Hắn ngồi xếp bằng ở trong sân, Trương Vinh Phương dần dần nhập định, tiến vào trạng thái tu hành văn công.

Cho dù võ công đến Tông Sư cũng không ngăn được linh bạo, vì lẽ đó, tiếp theo, hắn tăng Kim Thiềm công, thu thập tuyệt học ngạnh công còn lại, tiến hành thử nghiệm tu hành toàn bộ lại nói.