TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 636: Con đường phía trước (2)

“Nếu như ta có thể cùng tu tập chung tất cả ngạnh công đỉnh cấp thì sao? Có khi nào là có thể triệt để không sợ sự trùng kích của linh tuyến lúc linh bạo không?"

"Thế nhưng nếu như vậy, mấy lỗ trên cơ thể như tai mắt mũi miệng vẫn không thể phòng ngự được.

Linh tuyến không chỗ nào không vào được, nơi ngạnh công có thể phòng bị được quá ít..."

Ý nghĩ này rất nhanh đã bị Trương Vinh Phương vứt bỏ.

Ngay sau đó, là suy nghĩ thứ hai.

"Như vậy, tư duy ngược chiều, vì sao linh tuyến nhất định phải trở lại trong cơ thể của người linh hóa? Vì sao dùng vũ khí đặc biệt cố định thi thể, tránh cho linh tuyến trở về là có thể khiến linh tuyến đều chết mất?"

"Đáp án đương nhiên là, trong cơ thể người linh hóa nhất định có điều gì đó khác với bên ngoài, có thể khiến cho linh tuyến tồn tại lâu dài trong cơ thể."

"Như vậy điểm khác biệt ấy, là cái gì?"

Trương Vinh Phương bỗng liên tưởng tới mọi người Đại Đạo Giáo theo đuổi tu vi văn công.

Tu vi văn công, là gia tăng cái gì?

Là sinh mệnh lực!

"Lẽ nào, cơ sở còn sống của linh tuyến, là sinh mệnh lực bên trong cơ thể linh hóa? Hoặc có lẽ là vật chất sinh vật nào đó sau khi Bái Thần mới có chăng?"

Khác với người ở thời đại này, thời đại mà Trương Vinh Phương đến từ lâu đã bước chân vào thế giới cực độ vi mô.

Thế nên trên nhận thức cơ sở, hắn vượt xa mọi người ở thời đại này.

"Như vậy, giả dụ như ta có thể trực tiếp phá hư hoàn cảnh bên trong cơ thể linh hóa, có khi nào là có thể gián tiếp giết chết người linh hóa không?"

Trong lòng của hắn âm thầm suy tư.

"Mặt khác, vì sao mảnh vỡ tượng thần, cũng chính là chúc phiến, có thể coi như là vũ khí chung cực, đánh ra một kích cuối cùng vào người linh hóa, lại còn có thể ngăn cản linh tuyến trở về kia chứ?"

Tầng tầng nghi vấn, các loại suy đoán không ngừng chuyển động trong đầu Trương Vinh Phương.

Đối với ghi chép tài liệu thí nghiệm, thật ra hắn giữ thái độ hoài nghi.

Trừ phi hắn đích thân làm ra thí nghiệm như vậy, cho ra kết quả như vậy rồi mới có thể tin tưởng nó được.

Không có quá trình theo dõi, nghiệm chứng, hắn không thể nào tin tưởng số liệu thí nghiệm thô ráp do người khác làm được.

"Quên đi, chuyện nhắc tới trong thí nghiệm, tuyệt học võ công đứng đầu của các môn phái theo hướng rèn thể, ít nhiều gì vẫn có chút tác dụng. Đã như vậy, ta đi sưu tập võ học các môn phái, tập trung tu hành trước đã rồi hãy nói."

Người khác chỉ có thể đơn độc luyện một môn võ học, đó là thời gian tư chất hữu hạn.

Nhưng hắn lại khác, có thanh thuộc tính, hắn hoàn toàn có thể đắp nặn bản thân mình thành quái khâu chắp.

Võ học rèn thể đỉnh cấp nhất của các môn các phái, đều có thể tập trung ở trên người mình.

"Kế tiếp, ngươi có dự định gì?" Trương Vân Khải ở một bên trầm giọng hỏi.

"Luyện võ, sau đó tìm cơ hội chứng thực những tài liệu này, có phải là sự thật hay không?" Trương Vinh Phương thành khẩn trả lời.

"Luyện võ..." Trong mắt Trương Vân Khải rõ ràng lộ ra vẻ mất mát.

Sau khi xem qua tài liệu, sự trùng kích đối với tam quan của lão rõ ràng là rất lớn.

Trong tài liệu ghi chép, mỗi lần thí nghiệm xử quyết tử hình các loại các dạng, và trạng thái cuối cùng của người linh hóa.

Những thứ này đều khiến lão càng không có lòng tin với võ công.

Con đường tương lai, rốt cuộc ở đâu?

Không có ai biết.

Lão đứng ở bên hồ, nhất thời trong đầu loạn như ma, thất thần sửng sốt.

Trương Vinh Phương quay đầu lại đang muốn chào hỏi lão rồi rời khỏi, thấy cảnh như vậy, trong lòng cũng là thở dài, không có đi quấy rầy lão.

Ôm quyền, hắn xoay người đưa tay mượn lực trên vách núi đá, leo lên không tiếng động rời khỏi.

Kiến thức đến kết quả tàn khốc như vậy, lòng tin báo thù trước đây của Nghịch giáo, rốt cuộc còn có bao nhiêu, tiếp theo phải xem chính bọn họ rồi.

Một đường rời khỏi nơi sâu trong Hoàng Kinh sơn, Trương Vinh Phương không có ngừng ở lại, lặng yên trở về chỗ mình ở.

Lúc này trong Viễn Tinh cư đã có không ít động tĩnh.

Hình như là Vĩnh Hương quận chúa trở về.

Cả cái viện ở lưng chừng núi.

Trừ viện nơi Trương Vinh Phương ở ra, các viện còn lại đều ầm ĩ khắp chốn.

Nhìn từ xa, các viện còn lại đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có người lo lắng ra ra vào vào.

Từng mùi thuốc đông y nồng đậm lơ lửng tràn ngập, còn kèm theo tiếng cắn răng nghiến lợi thống khổ tru thấp bay ra.

Trương Vinh Phương ở trong viện chờ đợi hồi lâu, cũng không thấy ba hộ vệ của mình trở về.

Trong lòng hắn ít nhiều cảm thấy có chút không lành.

Lúc này hắn đứng dậy ra khỏi cửa, đi theo đường núi u ám tới đại viện nơi quận chúa ở trong Viễn Tinh cư.

Chỉ là còn chưa đi được một nửa, thì đã bị tầng tầng lớp lớp quan binh phòng vệ ngăn trở.

"Quận chúa đang tĩnh tu điều dưỡng, tạm thời không tiếp khách, còn mời thủ giáo thứ lỗi."