Nhắc tới đao, Trương Vinh Phương thấy hai chữ viết được điêu khắc ra ở trên chuôi đao.
"Thiên Hạ".
Nhấc đao lên, hắn thấy mặt trái của lưỡi đao có dán một tờ giấy mỏng.
Trên giấy viết một vài dòng.
Gỡ xuống giấy mỏng, hắn nhìn kỹ.
"Thiên Hạ đao, bán thành phẩm, dùng cho một kích cuối cùng sau khi linh bạo.
Vốn định để thượng cống hoàng tộc, vì nguyên nhân không biết mà giữ lại, người có duyên có thể tự lấy."
Chữ viết đó vẫn là do Thiên Nữ viết.
Trương Vinh Phương không cần suy nghĩ cũng biết, đây chính là một trong những bí bảo của mật tàng này.
Vũ khí giúp cho người thường cũng có thể tạo thành sát thương đối với người linh hóa.
Vũ khí như vậy còn trân quý hơn vàng bạc xung quanh này không biết bao nhiêu lần.
"Thế nào? Toàn bộ đồ vật có thể tìm được ở xung quanh hẳn là đều ở nơi này. Chắc đây không phải nơi thí nghiệm, ở đây chỉ là nơi gửi tài liệu ghi chép thí nghiệm mà thôi." Trương Vân Khải đến gần, trầm giọng nói.
"Nếu thật sự có ba nơi mật tàng, như vậy không biết hai nơi mật tàng còn lại giữ thứ gì?" Trương Vinh Phương cầm thanh Thiên Hạ đao kia, nhẹ nhàng vung vẩy.
Đao này nhìn như do rất nhiều mảnh vỡ dung hợp mà thành, có vẻ rất dễ dàng bị nghiền nát bung ra.
Nhưng khi vung nó lên thật, thì có loại cảm giác kiên cố cực kỳ hoàn chỉnh.
Có điều, hình như là bởi vì bản thân lưỡi đao đều là do mảnh vỡ tượng thần màu đồng kết nối.
Thế nên lưỡi của Thiên Hạ đao không sắc bén cho lắm, thậm chí còn hơi cùn.
"Thanh đao này, thế mà tất cả đều là do chúc phiến chế tạo thành... Thực sự là..." Trương Vân Khải lúc này cũng thấy cây đao này, tấm tắc tán thán.
"Chúc phiến?" Trương Vinh Phương nghi ngờ hỏi lại.
"Ừ, chính là những linh kiện mảnh vỡ dùng để cấu thành tượng thần Bái Thần này. Bình thường bọn ta hay gọi nó là chúc phiến." Trương Vân Khải giải thích: "Cách gọi như vậy thật là đã có từ rất sớm trước đó rồi, về phần tại sao, ta cũng không rõ ràng lắm."
Trương Vinh Phương gật đầu, không hề nhiều lời, chỉ là âm thầm nhớ kỹ cách nói này.
"Muốn đi ra ngoài trước không?" Hắn hỏi.
Nếu như đã xem hết tài liệu ở đây rồi, vậy thì tiếp tục lưu lại cũng không còn ý nghĩa cho lắm, lại còn cực kỳ dễ bị người khác phát hiện.
"Ừ."
Trương Vân Khải gật đầu.
Hai người nhanh chóng mang theo tài liệu, rời khỏi động.
Một lần nữa tra chìa khóa vào, vặn tròn, cử động chậm rãi hợp lại.
Nhìn động quật hợp lại rồi biến mất, tâm tư trong lòng Trương Vinh Phương vẫn chưa lắng xuống.
Thí nghiệm của Đông tông càng ngày càng tàn khốc, càng ngày càng cực kỳ tàn ác. Cuối cùng hẳn là bị Linh đình áp chế.
Đồng thời người thường ngoài người linh hóa cũng từ từ bắt đầu bài xích thủ đoạn càng tàn khốc hơn của bọn họ.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân căn bản khiến bây giờ Đông tông bị tiêu diệt triệt để.
Nhưng bất kể như thế nào, bọn họ đều để lại cho người đời sau lượng lớn tư liệu nhằm vào người linh hóa.
"Vân Khải huynh."
Trở lại khe nứt bên vách đá, Trương Vinh Phương nhìn đất rừng trong ánh trăng nơi xa xa, trong lòng chợt cảm thán.
"Ngươi nói xem, ngay cả bọn họ tập hợp toàn bộ lực lượng của Đông tông, đều không thể tìm ra con đường tương lai của người thường chúng ta.
Vậy việc đối kháng với đạo Bái Thần, thật sự có hi vọng sao?"
Có đôi khi hắn cũng suy nghĩ, không bằng hãy từ bỏ đi thôi.
Lấy năng lực thanh thuộc tính của hắn, có lẽ cho dù Bái Thần rồi thì vẫn có thể có cơ hội thoát khỏi khống chế ràng buộc.
Nhưng mỗi khi đến giờ phút này, trong đầu của hắn đều hồi tưởng lại, cảnh tượng tên dân cờ bạc bị sợi tơ bạc kim loại đâm vào mi tâm mình đã từng nhìn thấy.
Lúc này Trương Vân Khải cũng đã nhìn thấy tài liệu thí nghiệm, cũng có hơi trầm mặc.
Nghe được câu hỏi của Trương Vinh Phương, lão trầm ngâm một chút mới chậm rãi mở miệng.
"Mặc dù có chút gian nan, nhưng chúng ta bây giờ không phải đã tìm được phương pháp rồi sao? Làm sao để triệt để giết chết người linh hóa. Cùng với nhược điểm chân chính của bọn họ ở đâu?"
Lão dừng một chút.
"Tuy ta không rõ ràng lắm, vì sao bọn họ không công bố ra những tin tức bí mật này. Nhưng... không phải chúng ta không hề có một chút hi vọng nào."
"Đúng vậy..." Trong đầu Trương Vinh Phương không ngừng tự hỏi, làm sao mới có thể chân chính ứng đối với người linh hóa.
Hắn hôm nay có vũ khí, có thực lực, một mình vẫn có thể dựa vào hao tốn thời gian để không ngừng giết chết từng cá thể người linh hóa một.
Nhưng tốc độ như vậy quá chậm.
Nếu số lần tử vong của người linh hóa là cố định thì còn được, đáng tiếc, cái số lần tử vong ấy rõ ràng còn có thể khôi phục!
Nhìn hồ nước trông giống như một mặt gương, trong lòng Trương Vinh Phương hiện lên đầy suy nghĩ.
"Trong thí nghiệm, luyện ngạnh công đứng đầu đến mức tận cùng, là có thể hơi chống đối sự trùng kích của linh tuyến một chút.”