TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 623: Dò xét (5)

"Rút lui!!!"

Đinh Hồng hét lớn một tiếng.

Mọi người đồng thời lùi về phía sau, không quay đầu lại phóng về nơi xa.

Oành!!

Trong nháy mắt, cả người Linh Lạc nọ, từ đầu đến chân nổ tung giống như khí cầu.

Vô số sợi tơ màu bạc tuôn ra từ trong cơ thể hắn, bắn về phía bốn phương tám hướng.

Có hai người né tránh không kịp, bị tơ bạc đâm thủng cánh tay, cơ bắp cánh tay tức khắc nhúc nhích, vặn vẹo.

Hai người hét thảm, cơ thể ngã nhào cái bịch xuống đất. Không còn hơi thở.

Lượng lớn sợi tơ màu bạc đâm xuống mặt đất, bay trên không trung.

Trong lòng Trương Vinh Phương hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm mấy sợi tơ bạc ấy, nhìn chúng nó nổ bắn ra hơn hai mươi mét, tản ra giống như pháo hoa.

Chờ tơ bạc nổ tung xong, nơi xa một người kéo cung bắn tên. Vụt một tiếng, một mũi tên bắn trúng thi thể tàn tạ của Linh Lạc.

Trương Vinh Phương chú ý tới, trên thân mũi tên kia hình như có khảm một thứ đặc biệt nào đó.

Sau khi mũi tên bắn vào cơ thể, tơ bạc nhất thời càng thêm điên cuồng.

Nhưng rất nhanh, hơi mười hơi thở sau, tất cả tơ bạc chậm rãi rơi lả tả, biến thành đen, sau đó hóa thành bụi đen bị gió thổi bay.

Trương Vinh Phương ngẩn người.

Hắn không hề nghĩ tới, trong cơ thể Linh Lạc thế mà còn ẩn giấu thứ nguy hiểm kinh khủng như vậy.

Lúc này tất cả mọi chuyện đều kết thúc.

Đám người vây giết Linh Lạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Lúc này sắc mặt của Đinh Hồng có tốc độ lực lượng nhanh nhất, chiêu số thành thạo nhất, uy lực lớn nhất cũng trở nên trắng bệch, tiêu hao rất lớn.

Nhưng hắn vẫn gắng gượng chỉ huy những người còn lại thu thập tàn cục, cấp tốc lui lại.

Trương Vinh Phương nhìn từ xa, chỉ thấy trên đỉnh đầu Đinh Hồng này hiện ra từng hàng thuộc tính.

"Đinh Hồng -- sinh mệnh 18-21...

Võ công: Công pháp không biết - Ngoại Dược Siêu Phẩm, số lần không biết.

Văn công: Công pháp không biết."

Trương Vinh Phương không có ý trực tiếp lộ mặt trao đổi.

Lúc này hắn đến đây im lặng tìm kiếm bảo vật, người biết được càng ít càng tốt. Chỉ là cảnh tượng đám người kia vây giết Linh Lạc hấp dẫn đến hắn.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Linh Lạc có thể bị người thường vây giết như vậy.

Tuy trông cực kỳ gian nan, nhưng trên thực tế, bọn họ thành công.

Đám người kia...

Trương Vinh Phương nhớ kỹ người tên là Đinh Hồng ở trong lòng.

Theo sự phối hợp và trang phục, cùng với mức độ thông thạo khi vây giết Linh Lạc của bọn họ đến xem.

Những ngững người này vây giết Linh Lạc, coi Linh Lạc như là quái vật đây mà...

Đợi đến khi đám người kia hoàn toàn rời khỏi, Trương Vinh Phương mới chậm rãi nắm con nhện vằn mới vừa bò về, lại ném nó ra phía xa một cái.

Ghi nhớ vị trí này trên chạc cây, thân hình Trương Vinh Phương hạ xuống, tiếp tục tìm kiếm mấy nơi còn lại.

Mấy ngày kế tiếp.

Hắn đều không ngừng thăm dò những chỗ được đánh dấu trên bản đồ ở trong rừng.

Nhưng sau khi tiến vào khu rừng, phương diện chi tiết của bản đồ được làm cực kỳ qua loa, cơ bản là khó có thể phân biệt ra con đường cụ thể.

Dẫn đến liên tục vài ngày Trương Vinh Phương đều không thu hoạch gì.

Ngược lại là đám người vây giết Linh Lạc kia, hắn lại gặp vài lần.

Mà sau khi Ẩn Nguyệt tầng thứ hai của Kim Thiềm công đạt tới viên mãn, Trương Vinh Phương rõ ràng cảm giác được độ thèm ăn của mình lại tăng lên không ít.

Một số thứ ăn trước đó rất cứng rất khô, cũng đều có thể dễ dàng ăn và tiêu hóa được.

Một tháng hạ tuần.

Hoàn khu ngoài Thứ Đồng, Tứ Hải tửu lâu.

Hai nam tử đầu đinh có vóc dáng cường tráng ngồi đối diện nhau bên cạnh bàn ăn, vừa ăn thức ăn trên bàn vừa thỉnh thoảng nhìn sang vị trí một tiệm ăn vặt khác đối diện với tửu lâu.

"Bình Nguyên, ngươi nói tên này suốt ngày ra ngoài đi dạo, cũng chả thấy hắn luyện công gì cả, mà sao cảm giác thực lực của tên đó vẫn còn đang không ngừng tăng lên thế nhỉ?" Một người lắc đầu than thở.

"Nếu không thì sao có thể gọi là thiên tài được? Đạo tử của Đại Đạo Giáo, toàn quốc trong bao nhiêu vạn người mới lựa ra được một vị, trước đó Nhạc lão đầu kia đã sớm thu đệ tử quan môn rồi, hiện tại cũng bởi vì hắn mà ngoại lệ, lại thu thêm một đệ tử quan môn nữa."

Nam tử tên là Bình Nguyên cười.

"Nếu như tất cả thuận lợi, hai mươi năm sau, chỉ sợ trong Tuyết Hồng các ta cũng chỉ có vị đó mới có thể so được với tên này đi." Người trước đó thở dài.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, theo dõi cẩn thận, trên người tên này rất có thể có bí mật, rốt cuộc có phải là mật tàng của Đông tông hay không, phải xem sự theo dõi trong khoảng thời gian này." Bình Nguyên nhắc nhở.

"Ừ, yên tâm. Sau này chúng ta trong mắt hắn chắc chắn không đáng giá nhắc tới. Nhưng bây giờ ấy hả... Khà khà. Giết hắn dễ như giết gà!"

Hai người ngừng câu chuyện.