TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 624: Dò xét (6)

Mặt trên cho nhiệm vụ là phải giám sát Trương Ảnh rốt cuộc có liên quan đến mật tàng Thiên Nữ hay không.

Nếu có liên quan, cần phải tìm ra được mật tàng, giải quyết Trương Ảnh.

Nếu không có, thì tất cả như cũ, chỉ cần đúng giờ đúng hạn báo cáo tình báo là được.

Lúc này trên đường Tiểu Trì.

Trương Vinh Phương vừa ăn đậu hũ tê cay, vừa hài lòng nhìn thanh thuộc tính của mình có thêm một điểm thuộc tính.

Năm ngày.

Tăng lên một tầng khiến hắn rút ngắn thời gian hai ngày. Đến ngày thứ năm, liền sinh ra điểm thuộc tính tự do mới.

Từ khi kiến thức được quá trình Linh Lạc bị vây giết ở trong rừng, trong lòng của hắn đang không ngừng mô phỏng, nếu như mình tiến lên, ra tay chặn giết Linh Lạc.

Thì có thể ngăn cản vụ nổ sơ tơ vào lúc cuối cùng ấy không?

Tốc độ nổ tung ấy có thể so với đạn, nếu như không có sớm báo động trước, không ai có thể tránh thoát nó được.

Hai ngày này, hắn vừa tự hỏi chuyện này nên ứng đối ra sao.

Vừa bắt đầu chuẩn bị dược liệu cho tầng thứ ba của Kim Thiềm công.

Thừa dịp mới vừa được bí tịch chân chính, mặc kệ Cảm Ứng môn rốt cuộc là có mục đích gì, trước tiên cấp tốc đề thăng tới mức không thể tăng lên được nữa rồi hẵng dừng lại.

Loại công pháp tăng tốc độ như là Kim Thiềm công này, bất luận như thế nào đều hẳn là tận lực điểm đầy trước đã.

"Huynh đài, hữu lễ."

Bỗng một bóng người đi tới trước mặt hắn, ôm quyền mỉm cười hướng hắn và thi lễ một cái.

Người này lưng rộng mũ da đen, mặt để râu cá trê, có hình chữ điền, ánh mắt nhu hòa, hai chân không dài, nhưng cực kỳ tráng kiện. Trên người mặc bộ áo vải phổ thông tương tự với kiểu người làm việc nặng nhọc nhà nông.

Trông không thu hút chút nào.

"Vị tiên sinh này, có việc gì thế?" Trương Vinh Phương nghi hoặc đứng dậy, chắp tay trả lễ hướng đối phương.

"Hai ngày trước, hẳn là huynh đài đã nhìn thấy tiểu tử không nên thân của nhà ta ở trong rừng. Mười chín người vây giết một dị thú, cuối cùng tử thương mấy người... Khiến ngài chê cười rồi."

Người này thở dài một tiếng, lời nói ra khiến Trương Vinh Phương chấn động trong lòng.

"Dị thú? Xin lỗi, ta không biết ngươi đang nói cái gì?" Sắc mặt Trương Vinh Phương không thay đổi, lời nói đều một tia không lọt.

Quầy ăn vặt vừa, dòng người chen chúc, đoàn người qua lại đông đảo.

Hắn không rõ tại sao đối phương phải cố ý nói ra loại việc phiền toái đó ở tình huống như này, hoàn cảnh như này.

"Tiểu huynh đệ vô cùng cẩn thận, không tệ, tốt thôi. So với lão hủ năm đó, đúng là cẩn thận hơn." Người này tán thưởng gật đầu.

"Tự giới thiệu mình một chút, bỉ nhân họ Trương, tên Vân Khải, người địa phương Thứ Đồng.

Hiện giờ thì coi như là mang theo một đám bằng hữu huynh đệ cùng hậu bối, làm vài việc ở trên mặt đất này, kiếm chút sinh hoạt."

"Trương Vân Khải... Không biết Trương huynh tìm ta, là có ý gì?" Trong lúc nhất thời Trương Vinh Phương không biết nên tìm từ như thế nào, người này không giải thích được đột nhiên tìm tới cửa.

Sau đó vừa há miệng ra, là nhắc tới chuyện hôm đó hắn len lén tra xem bọn họ vây giết Linh Lạc.

Đây là cảnh cáo hay là nhắc nhở?

"Tiên sinh có thể mượn một bước nói không?" Trương Vân Khải mời.

"Có gì không thể." Trương Vinh Phương tài cao gan lớn, mới Ngoại Dược hắn đã dám liều mạng với Nội Pháp rồi, hôm nay đã là Ngoại Dược bảy tầng, tố chất cơ thể lại tăng lên mấy thành, Kim Thiềm công nâng cao, thực lực tổng hợp còn tiến thêm một đoạn hơn trước.

Hắn đương nhiên càng không sợ.

"Thật can đảm. Đi theo ta đi." Trương Vân Khải tán thưởng nói, rồi xoay người đi đến nơi xa.

Lúc này Trương Vinh Phương mới chú ý tới, đùi phải người này là cà nhắc, khi bước đi một bước cao một bước thấp, khá là không đẹp mắt.

Hắn không nói nhiều lời, theo sát phía sau lão.

Hai người xuyên qua một cái hẻm nhỏ, rồi dừng lại ở trước một phòng trà có bảng hiệu đã hơi cũ kỹ ở trong vòng nội thành.

Trên bảng hiệu của phòng trà ghi: Trà một người.

"Trà này, chính là cần một người uống mới có thể thưởng thức ra ý cảnh, thưởng thức ra mùi vị. Thế nên thỉnh thoảng phần lớn ta hay một mình qua đây.

Có điều hôm nay có thể ngoại lệ."

Trương Vân Khải mỉm cười giải thích, dẫn đầu đi vào.

Người gác cổng là một tiểu cô nương tóc đuôi ngựa với làn da trắng nõn, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc trường y màu xám rộng thùng thình truyền thống. Trong lúc bước đi, hai đầu gối không ngừng đụng vào vạt áo của trường y, trông có hơi mắc cười.

Hình như trường y đó không phải là của nàng, có hơi quá khổ, nhưng tiểu cô nương mặc kệ, vẫn cố gắng nở nụ cười.

"Trương đại thúc, đã lâu lắm rồi ngài không có tới!"

"Ừ, cho ta gian lậu thất cư."

"Vâng."

Trương Vân Khải dẫn Trương Vinh Phương một đường đi theo tiểu cô nương, rất nhanh họ đã đi tới một căn phòng an tĩnh hoàn toàn do trúc tạo thành.