Mặc dù mọi người không dám quang minh chính đại nhìn nhưng đều vểnh tai lên nghe trộm. Trương Vinh Phương nhìn Vĩnh Hương, không nói nhảm nữa. Ngay từ vừa rồi, hắn đã đoán được sẽ có khả năng này. Bây giờ chỉ là xác nhận mà thôi.
“Bần đạo làm sao có thể có ý kiến được. Vậy thì, xin đa tạ quận chúa đã nói cho ta biết.” Hắn không dừng lại, xoay người rời đi. Bây giờ nếu như đã nhìn ra tính khí cá tính của Vĩnh Hương này, nói thêm nữa cũng vô ích.
Huyết thống hoàng gia, cao cao tại thượng, hiện tại hắn không thể trêu vào. Người ám sát Trương Ảnh đã bị quận chúa thả rời đi. Chuyện này rất nhanh đã lan ra, truyền khắp toàn bộ đoàn xe.
Bốn người Đại Đạo Giáo và đoàn xe Vĩnh Hương không còn ở cùng nhau nữa, mà là hơi lùi về phía sau, rõ ràng là có khoảng cách.
Từ đó hai bên không có giao lưu nào nữa. Đoàn xe lại lần nữa lên đường, nháy mắt lại trôi qua nửa tháng. Đi qua một hồ nước lớn, dọc theo một con sông giống như vành đai ngọc bích, đến gần cửa biển. Đoàn xe cuối cùng đã đến đích thành công - Cảng Thứ Đồng.
“Hạ quan, Thứ Đồng phủ đốc Triệu Ngạn Đình, bái kiến Vĩnh Hương Tuần sát sứ.”
Vẫn đang trên quan đạo, cách thành trì hơn mười dặm, một đội quan chức dưới sự bảo vệ của binh mã đã đến đón tiếp.
Nhóm quan chức mặc quan bào đỏ thẫm, đỏ nhạt, xanh lá cây và xanh lam. Một đám người tụ tập ở đó, như thể đang hát hí khúc, diễn tạp kịch. Trời nắng nóng, không ít quan chức không biết võ nghệ mồ hôi nhễ nhại trên trán, không biết đã đợi bao lâu.
Vĩnh Hương quận chúa xuống xe, nhỏ giọng nói vài câu với ba vị quan chức mặc áo đỏ đang đứng ở phía trước, sau đó quay trở lại buồng xe, dưới sự hộ tống của đội ngũ, chậm rãi chạy về phía trong thành Thứ Đồng.
Và Trương Vinh Phương là Đạo tử Đại Đạo Giáo, cũng bước tới để gặp mặt một số quan chức đứng đầu.
Địa vị cao nhất của Thứ Đồng là phủ đốc Triệu Ngạn Đình. Đây là một lão giả, râu tóc bạc phơ, dáng người hơi mũm mĩm.
Trương Vinh Phương hơi đánh giá, liền thấy người này không phải là võ nhân, nhưng hai người bên cạnh lại có bộ pháp như thước, thân hình cường tráng, ánh mắt sắc bén như đao. Lần này hắn đến đây, vừa là đảm nhiệm chức thủ giáo, vừa là phó Tuần sát sứ, coi như là tam phẩm.
Vì vậy, dù lần này trung tâm là Vĩnh Hương, Trương Vinh Phương cũng phải nhậm chức làm việc. Theo ý kiến của các quan chức địa phương của Thứ Đồng, việc trấn áp loạn giáo chủ yếu nên là do một người ác liệt như Vĩnh Hương quận chúa động thủ.
Còn Trương Vinh Phương lẽ ra phải lên chiếc xe mạ vàng. Đạo tử Đại Đạo Giáo, một địa vị như vậy, mặc dù không nổi bật như Vĩnh Hương quận chúa, nhưng không có nghĩa là có thể dễ đắc tội.
Đoàn xe của quận chúa chậm rãi chạy đi, và Triệu Ngạn Đình cũng mời Trương Vinh Phương lên xe ngựa của mình. Cỗ xe được kéo bởi những con ngựa đen tuyền không hề có màu sắc khác, cỗ xe không lớn, trên ba mặt mặt trong và ngoài của đều có khắc một số văn tự khó hiểu.
Vân văn giống như một loài chim giống chim ruồi với chiếc mỏ dài là những họa tiết trang trí chính trên cỗ xe. Toàn bộ cỗ xe màu đen, hoa văn được trang trí bằng chỉ bạc, cực kỳ lộng lẫy. Thấy Trương Vinh Phương cẩn thận quan sát xe ngựa.
Triệu Ngạn Đình mỉm cười.
“Trương thủ giáo cho rằng bản quan xa hoa lãng phí? Chỉ cần tràng cảnh như thế này, đã đủ để so sánh với người đứng đầu ở những nơi khác?” Tính cách hắn ta rất ôn hòa, giọng nói hào phóng hiền hòa, chỉ hơi mở miệng, đã cho người ta một cảm giác như gió xuân ấm áp.
“Quả thật có chút. Cỗ xe này được lái bởi những con ngựa thuần chủng, lại được trang trí bằng sợi bạc. Chỉ sợ giá trị không nhỏ?” Trương Vinh Phương gật đầu nói
Triệu Ngạn Đình hơi mỉm cười, nói: “Trương thủ giáo có chỗ không biết. Con ngựa thuần chủng này có thể rất đắt ở những nơi khác. Nhưng ở Thứ Đồng, tàu thuyền từ hàng trăm quốc gia lui tới, giá thị trường của một con ngựa thuần chủng như vậy là ít hơn 30% ở những nơi khác.
Hắn ta lại nói tiếp: “Hơn nữa, chiếc xe ngựa này có được cũng là do buôn bán ở Thứ Đồng rất nhiều. Giá một cỗ xe có vẻ lộng lẫy như vậy cũng rẻ hơn nhiều so với những nơi khác.” Giọng nói của hắn ta bình thản, không có ý muốn che giấu.
Phủ doãn cũng đang ngồi trên xe ngựa, là một lão giả râu tóc bạc phơ khoảng 70 tuổi. Trên tay cầm một cây gậy ngắn bằng đồng mộc. Trên đầu đội một chiếc khăn xếp dày màu trắng, trên trán đeo một dây trang sức hồng ngọc.
Nghe phía bên này nói chuyện, cũng cười to nói: “Ít nhất một nửa số đá quý, đồ bạc, gia vị, thuốc quý, ngựa tốt, vân vân… của Đại Linh này là từ Thứ Đồng của chúng ta đưa ra ngoài.
Ở đây không có nhiều thứ khác, nhưng những thứ gọi là đồ vật xa hoa này thì vô cùng vô tận như dòng suối trên núi, nhìn thì có vẻ không lớn nhưng số lượng lại rất nhiều, mà không bao giờ dừng lại!”
“Thì ra là vậy… Đa tạ hai vị đại nhân đã giải thích nghi hoặc.”
Trương Vinh Phương hiểu ra, nói. Nghe đến từ thuốc quý, hắn đột nhiên không thấy mệt, trở nên thích thú. Mục đích rời khỏi Thiên Bảo Cung của hắn không phải là để tăng tốc độ phát triển của bản thân sao?
Và nếu muốn tăng tốc độ hoàn thiện bản thân, Kim Thiềm Công là ưu tiên hàng đầu. Mà bây giờ, chỉ cần tìm thấy loại thuốc chính: Xích linh chi trăm năm, thì có thể tự mình thử bắt đầu luyện đan. Đan dược cần ở mỗi một tầng của Kim Thiềm Công này hoàn toàn khác nhau.
Nếu không phải như vậy, hắn đã có thể trực tiếp tăng điểm thuộc tính như một loại Ngoại Dược Siêu Phẩm.
“Nhưng mà, Trương thủ giáo đến đây, có lẽ nên quan tâm nhất đến tình huống loạn giáo phiền phức mà Thứ Đồng gặp phải mới đúng, phải không?” Triệu Ngạn Đình hơi thu nụ cười lại, nói một cách nghiêm túc.
“Kính xin phủ đốc nói tỉ mỉ.” Trương Vinh Phương ôm quyền. Cho dù hắn muốn luyện đan, tìm thuốc, tìm mật tàng. Trước tiên phải hiểu biết một chút về sự phân bố thế lực và phe phái ở nơi này, để tránh khỏi bị mất khả năng nắm chắc khi chạm trán.
“Thứ Đồng ta có ba mặt đất liền, một mặt giáp biển, là bến cảng nội vịnh tự nhiên. Dòng người qua lại hàng trăm nghìn lượt mỗi ngày, vô số tàu thuyền buôn bán từ các quốc gia ngày đêm không dứt.
Thời gian đầu, tuy số lượng phiên dịch và người khuân vác đông đảo nhưng lại phân tán và không đủ đáp ứng. Nhưng trong những năm gần đây, một người Tây Dương tên Timothy đã nhanh chóng vươn lên.”