TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 604: Nghịch (1)

“Được.”

Vĩnh Hương quận chúa bắt lấy vai thị nữ, xoay người, điểm nhẹ mấy cái, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối quan đạo cách đó không xa.

Trên sườn đồi đen gần quan đạo.

Cơn gió mạnh mang theo hơi ẩm bên hồ không ngừng thổi bay chiếc váy màu tím của Vĩnh Hương. Mái tóc dài bồng bềnh của nàng được buộc chặt bởi một chiếc dây cột tóc rộng màu trắng có đính những chiếc chuông vàng.

“Ngươi có gì muốn nói không?”

Thị nữ trước mặt là người mà nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội mình. Bởi vì người này đã hầu hạ nàng mười hai năm.

Mười hai năm đấy... Đời người có mấy cái mười hai năm? Bọn họ lớn lên cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, rồi dần dần địa vị cách xa nhau nhưng chưa bao giờ hoàn toàn xa cách.

Bây giờ…

“Hàn Giai, tại sao… tại sao lại làm chuyện như vậy?”

Tiếng gió vù vù đã che đi cảm xúc của nàng, nhưng không thể che giấu lồng ngực đang nhấp nhô của Vĩnh Hương lúc này.

Nàng vừa tiến hành một cuộc điều tra lớn cách đây không lâu, cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn. Nhưng bây giờ... nàng không biết nên tin ai nữa... Thị nữ Hàn Giai cắn răng, cúi đầu, không trả lời.

Nàng ta không có gì để nói. Tiềm lực của mình đã cạn kiệt, thân thể phải dùng cực kỳ nhiều thuốc mới miễn cưỡng đạt được cấp độ như bây giờ. Nếu muốn tiến xa hơn cũng không được.

Còn Vĩnh Hương... Ngay từ đầu, bọn họ đã được định sẵn là sẽ không bao giờ ôn hòa ở với nhau được. Ngay từ đầu, khi cả gia đình nàng bị Linh đình giết sạch, chỉ còn một mình nàng thì mọi thứ đã được quyết định sẵn.

“Quận chúa...”

Bịch bịch.

Hàn Giai đột nhiên khuỵu xuống, không ngừng dập đầy lạy. Cái trán không ngừng đập vào mặt đất cứng rắn, đập đến mức máu chậm rãi chảy ra, phát ra từng tiếng bịch bịch.

“Cầu quận chúa tha mạng! Hàn Giai thực sự không dám, chỉ là nhất thời bị ma ám! Ta chỉ nhất thời kích động, nhất thời...”

“Đủ rồi!”

Vĩnh Hương khẽ quát một tiếng, cắt ngang lời nàng: “Nói đi, ngươi làm việc này là vì ai?”

Nàng thất vọng nhìn nữ tử trước mặt.

“Chân Nhất Giáo!” Hàn Giai dứt khoát trả lời.

“Đạo gia Chân Nhất Giáo đã bỏ ra một cái giá cao để mua chuộc ta, xuống tay với Trương Ảnh.”

“Vậy nên ngươi liền đầu độc tất cả cơm canh của mọi người chúng ta?

Ngươi điên rồi?

Mua sao?

Bọn chúng lấy cái gì mua chuộc được ngươi?”

Vĩnh Hương mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Thôi bỏ đi, ngươi đi đi.” Nàng phất phất tay

“Nể tình chủ tớ hơn mười năm giữa ngươi và ta. Đừng trở về nữa.”

Hàn Giai cũng biết mình không còn hy vọng nữa, lập tức dập đầu lạy Vĩnh Hương một lần nữa, sau đó đứng dậy xoay người rời đi.

Từ lúc bắt đầu động thủ, nàng ta không có ý định sống sót.

Nhưng kết quả... Không ngờ rằng Vĩnh Hương quận chúa lại đột nhiên ra tay cứu mạng nàng ta, đến bây giờ Hàn Giai vẫn chưa nghĩ ra được lý do thích hợp để trả lời.

Nàng ta có thể nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt của quận chúa. Nhưng vậy thì sao... Đối phương căn bản không hiểu. Một người sinh ra đã ở vạch đích của tất cả mọi người như thế, làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của một người cửa nát nhà tan...

“Đi đi... Nếu ngươi đã chọn hướng đi của mình. Đừng để ta gặp lại ngươi.” Vĩnh Hương quay lưng lại, hít một hơi thật sâu.

“Hàn Giai... Đa tạ quận chúa.”

Thị nữ xoay người, nặng nề cúi đầu, mắt ngấn lệ, đứng dậy bước nhanh rời đi.

“Bên phía Đại Đạo Giáo, ta sẽ giải quyết cho ngươi, trở về đổi tên, cố gắng sống tốt... Đừng tiếp tục làm việc sau lưng cho người khác nữa...”

Vĩnh Hương dặn dò một câu, quay đầu lại nhìn bóng lưng đang dừng lại của Hàn Giai, ngừng lại rất lâu.

Mãi cho đến khi bóng lưng kia biến mất, nàng mới điểm mũi chân, trong nháy mắt rời đi.

Trong đoàn xe. Trương Vinh Phương híp mắt nhìn chăm chú Vĩnh Hương vội vã quay lại, đứng trước buồng xe, chuẩn bị nghỉ ngơi. Hắn mang theo ba người Trần Hãn nhanh chóng tới gần.

“Xin hỏi quận chúa, kết quả thẩm vấn như thế nào?”

“Chỉ là vô ý sai lầm mà thôi, vừa rồi thị nữ kia của ta nhầm ngươi với một kẻ xấu xa khác, hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết, ta đã đuổi người đi rồi.” Vĩnh Hương quận chúa lạnh nhạt trả lời.

“Đuổi đi?” Vẻ mặt của Trương Ảnh lạnh lùng.

“Quận chúa có ý gì?”

Những lời này đang là lừa ma đấy à?

“Ta có ý gì? Ngươi không nghe rõ sao?” Giọng điệu của Vĩnh Hương tăng cao, nhìn về phía Trương Vinh Phương.

Cảm xúc không thể giải thích được trong lòng nàng vì sự phản bội của Hàn Giai, lúc này bỗng kích động lên.

“Người kia chỉ là vô ý sai lầm, ta đã trừng phạt nàng ta rồi. Sau lưng không có ai sai khiến cả! Thế nào? Ngươi có ý kiến ​​à?”

Tất cả mọi người trong thiên hạ đều là chó của hoàng tộc, nàng nói gì, làm gì, một người không thuộc hoàng tộc mà cũng dám nghi vấn? m lượng giọng điệu của nàng lúc này đã khiến những người xung quanh phải dồn dập nhìn sang phía bên này.