Vĩnh Hương quận chúa và một lão giả áo đen từ trong xe ngựa nhảy lên như chim bay, bốn cánh tay đan xen, chiêu nào chiêu nấy va chạm đánh ra như tiếng sấm nổ vang.
Trong nháy mắt cả hai người đã biến mất vào rừng cây, rõ ràng là đổi chỗ rộng rãi hơn để giao thủ.
Nếu không, chỉ riêng dư âm của hai người bọn họ đã có thể giết toàn bộ đoàn xe đổ liểng xiểng.
Hai người thực lực mạnh nhất đã rời đi, những người còn lại cũng tự mình chiến đấu.
Hai cao thủ Linh Lạc đi theo sau Vĩnh Hương quận chúa không hề để ý những người còn lại, theo sát quận chúa.
Về phần hộ vệ của đoàn xe, mỗi một người đều đang chém giết với những người áo đen, nhưng chưa giao thủ được mấy chiêu đã bị dẫn đi vào rừng.
Trương Vinh Phương nhìn chung quanh, cảm thấy không đúng lắm. Nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào.
Hắn được ba hộ vệ bảo vệ, cùng phòng ngự với những người thị nữ người hầu còn lại trong đoàn xe.
Tất cả mọi người ở phía bên ngoài hình thành một vòng bảo vệ, một đám người bọn họ ở bên trong được nhận bảo vệ.
Nhất thời, những nơi mà đống lửa rọi sáng hoặc không rọi sáng, đâu đâu cũng có tiếng đánh nhau, chém giết.
Một số người trong số họ thậm chí đã mở ra trạng thái cực hạn, các mạch máu trên khắp cơ thể nổi lên rất dữ tợn, trông cực kỳ đáng sợ.
Nhưng dù vậy, cũng không thể ngăn được dòng người mặc đồ đen cuồn cuộn không dứt.
Những cây cối nhỏ xung quanh đã bị đánh gãy, những cây thô to hơn thì bị sứt mẻ mấy phần.
Những mảnh mạt gỗ lớn văng tung tóe, bùn đá rơi xuống như mưa rơi bắn ra bốn phía đánh cho đám bò trắng và đoàn người không ngừng gào lên đau đớn.
Trương Vinh Phương dựa lưng vào xe ngựa, luôn cảnh giác nhìn chăm chú những người áo đen xung quanh.
Nhóm người áo đen này đến đột ngột và kỳ lạ, mục đích của bọn họ là gì? Rốt cuộc quỹ đạo của hành động là nhắm về phía quận chúa hay về phía hắn?
Lúc này, điều đầu tiên Trương Vinh Phương nghĩ đến chính là chiếc chìa khóa mật tàng của Thiên Nữ mà mình đang mang trên người.
Nếu những người này nhìn chằm chằm vào chìa khóa mật tàng mà đến...
Vậy thì…
Lúc này, bên cạnh hắn, một nam một nữ mặc đồ cận vệ đang lo lắng nhìn đám người áo đen đang chém giết ở bên ngoài.
Điểm khác biệt duy nhất so với những người khác là hai người họ nhìn ra bên ngoài, nhưng dưới chân lại dần dần đến gần Trương Vinh Phương một cách vô thức.
Ánh mắt của cả hai thỉnh thoảng giao nhau, lặng yên ước định ám hiệu.
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Năm mét.
Bốn mét.
Ba mét.
Vù.
Đột nhiên, có một chấn động cực kỳ nhỏ, mơ hồ vang lên bên cạnh mọi người.
“Là hỏa pháo! Nhanh tản ra!” Thị vệ trưởng đột nhiên tỉnh ngộ, hét lớn một tiếng.
Nhưng đã không kịp nữa.
Một tiếng ầm vang trầm đục vang lên.
Bùn đất bên cạnh toàn bộ đoàn xe lập tức nổ tung.
Một lượng lớn đất đá như những hòn đá lao xuống nước, bùn cát đá vụn văng ra nhiều hơn trước rất nhiều.
Trong những tiếng kinh hô và la hét sợ hãi, đoàn xe đã hoàn toàn tản ra.
Trong tình huống này, nếu vẫn còn tập trung cùng một chỗ với nhau thì chính là mục tiêu sống.
Tất cả mọi người tự động tản ra, mỗi người tìm một nơi để trốn.
Bò trắng sợ hãi gầm lên, tung vó bỏ chạy như điên đi xa.
Trương Vinh Phương cũng lao vào khu rừng gần nhất ở bên cạnh đầu tiên.
Ở thời đại này, độ chính xác của hỏa pháo không mạnh lắm, nên xung quanh chắc chắn phải có pháo binh chuyên phụ trách hiệu chỉnh.
Chỉ cần chạy ra khỏi tầm nhìn của pháo binh, liền hoàn toàn có thể tránh được trận địa pháo oanh kích.
Trong lòng hắn cũng bắt đầu căng thẳng.
Hoàn toàn không ngờ nhóm người áo đen này lại dám dùng hỏa pháo, nhưng chạy chưa được bao xa, hắn đột nhiên dừng lại.
Lúc này, khu rừng nơi hắn đang ở, xung quanh tối om, chỉ có những tia sáng ánh trăng từ trên trời rơi xuống, soi sáng một mảng đất nhỏ qua kẽ lá.
“Hai người, đi ra.” Hắn trầm giọng nói.
Một trước một sau, hai phương hướng, hai bóng người, hình như đã biết không thể che giấu được nữa, tất cả đều không một tiếng động đứng lên.
Trên người hai người mặc trang phục thị vệ, nam thì cao to nam tính, nữ thì yểu điệu xinh đẹp, trước đây đều là cận vệ của Vĩnh Hương quận chúa.
Nhưng không ngờ lại đột nhiên vây nhốt hắn ở chỗ nãy.
“Có thể nói cho ta biết, tại sao các ngươi lại muốn động thủ với ta không?” Trương Vinh Phương hít sâu một hơi.
“Đáng tiếc.” Nam tử lạnh lùng nói. Đồng thời, cẩn thận nhìn xung quanh, hình như đang xác định không có ai khác xung quanh.
“Ta không biết hai vị, khi đến Đại Đô, vẫn luôn ẩn mình tu luyện trong Thiên Bảo Cung, chưa bao giờ gây ra rắc rối.
Các ngươi cũng nên biết rõ nếu động thủ với ta, chính là động thủ với Thiên Bảo Cung. Vậy nên có thể tha cho ta một mạng không? Ta có thể dùng tiền đổi.” Trương Vinh Phương tiếp tục nói.