Lúc này, hắn có thể thấy rõ ràng thuộc tính trên thanh thuộc tính lơ lửng trên đầu hai người này.
Vì vậy hắn thực sự không muốn đánh nhau với hai người họ.
Hai người đều là Siêu Phẩm Ngoại Dược, mà một người là tam phẩm, một là tứ phẩm. Cao thủ cấp này, thực lực rất mạnh, nếu thật sự muốn bắt đầu đánh, chỉ dựa vào một mình hắn sẽ rất phiền phức.
“Muốn trách thì trách ngươi bái sai đỉnh núi, bái sai sư phụ!” Nam nhân khẽ quát một tiếng: “Động thủ!”
Hắn không nói hai lời, bùn đất dưới chân nổ tung, mượn phản lực trợ giúp, thân hình bắn mạnh tới gần.
“Liệt Kim Tán Ngọc • Phá Trùy!”
Ngay lập tức, các mạch máu trong cơ thể nam tử phồng lên, da thịt đỏ bừng, vậy mà lại mở ra trạng thái cực hạn.
Hắn ta đặt hai lòng bàn tay vào nhau, giống như một cây dùi đỏ như máu, mạnh mẽ đâm vào ngực Trương Vinh Phương.
Cùng lúc đó, một nữ tử khác đồng thời bước ra, cơ bắp phần trên cơ thể nhanh chóng bành trướng, trở nên lớn hơn, da thịt hai tay trở nên trắng bệch, giống như tác phẩm điêu khắc bằng băng tuyết.
“Liệt Kim Tán Ngọc • Sương Mãn Thiên!!”
Hai tay nữ tử lập tức bắn ra một mảng chưởng ảnh lớn, uyển chuyển như tuyết bay rơi xuống sau lưng Trương Vinh Phương.
“Đáng tiếc…”
Trương Vinh Phương hơi nghiêng người sang một bên.
“Các ngươi không phải là Linh Lạc.”
Trong phút chốc, sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên dữ tợn, bành trướng, huyết mạch toàn thân phồng lên, thân hình một mét chín mấy trong nháy mắt phồng lớn lên hai mét.
Ngay khi hai người tiến lại gần, hắn đồng thơi hơi nghiêng người.
Lúc này, hai người mới phát hiện bàn tay Trương Vinh Phương đã tạo thành một dấu tay hình tam giác ở trước ngực từ lâu.
Từng tầng từng tầng trạng thái công pháp nhanh chóng xuất hiện trên người hắn, chồng chất lên nhau.
[ Trạng thái cực hạn: m Dương Cộng Tể. ]
[ Trạng thái cực hạn: Giới Hạn. ]
[ Kim Thiềm công bạo phát cường hóa. ]
[ Kỹ năng phá hạn: Súc Bộ. ]
[ Kỹ năng phá hạn: m Khê. ]
[ Kỹ năng phá hạn: Trọng Sơn! ]
Vô số vạch đỏ ở biên giới tròng trắng mắt Trương Vinh Phương lan tràn, kéo dài ra, cuối cùng hội tụ trong con ngươi.
Cơ bắp toàn thân hắn giống như những nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ, vặn vẹo uốn éo những đường nét quái dị trên da.
Tất cả các đường nét đều có màu đỏ nhạt, như thể rỉ máu.
Ầm ầm!
Điện quang lấp lóe, bỗng có tiếng sấm sét nổ vang trên tầng mây.
Kèm theo tiếng sấm, có hai tiếng va chạm cực lớn vang lên gần như đồng thời.
Trong rừng cây, cơ thể Trương Vinh Phương cao tới hai mét giống như một tác phẩm điêu khắc.
Mái tóc dài phía sau xõa ra, bị gió thổi bay tứ tung, những sợi tóc vần vũ như những con rắn đen dày đặc, kỳ dị và bí ẩn.
Hai cánh tay hắn một trước một sau, đồng thời đánh chính diện vào kỹ năng phá hạn của hai người.
Trong lúc quyền chưởng va chạm.
Từ đầu đến thân thể của hai người đều đang run rẩy.
“Xin lỗi...” Trương Vinh Phương chậm rãi thu tay lại: “Đã lâu không động thủ, hơi hơi, hơi hơi hưng phấn một tí.”
“Tại sao... ngươi... Sao có thể...?” Toàn thân nam tử run rẩy càng lúc càng kịch liệt.
Đồng tử trong mắt hắn ta giãn ra, lộ ra vẻ không thể nào tin.
Hắn ta và sư muội đồng thời ra tay đối phó với một Siêu Phẩm Ngoại Dược vừa mới đột phá...
Rõ ràng...
Rõ ràng là bọn họ đã nhìn thấy đối phương mới uống thuốc, mới đột phá.
Đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc tất cả những thứ này...
Lực lượng này đã vượt qua cấp độ Ngoại Dược bình thường, đạt tới cấp độ Nội Pháp...
Có thể...
Oành! Oành!
Ngay lập tức, một lỗ máu đồng thời nổ tung sau lưng hai người họ.
Một lượng lớn máu loãng cùng với các cơ quan nội tạng nổ tung phun ra, vung vãi khắp mặt đất.
Hai người ngã khuỵu xuống, vô lực bổ nhào trên mặt đất, không phát ra tiếng động.
Đây là hiệu quả của kỹ năng phá hạn m Khê, có thể đưa lực lượng xuyên vào trong cơ thể kẻ địch, để đạt được hiệu quả của cách sơn đả ngưu*.
*Cách sơn đả ngưu (隔山打牛) hay đánh bò cách núi, đánh bò qua núi là một loại võ thuật của Trung Quốc, có thể tấn công người từ khoảng cách xa.
Không chút do dự, Trương Vinh Phương không thèm nhìn hai người họ, xoay người rời đi.
Chỉ trong hai giây đã biến mất trong bóng tối của khu rừng.
Ngay khi hắn rời đi.
Một bóng người đầy đặn xinh đẹp nhanh chóng xẹt qua, đáp xuống, đứng trên mặt đất trước hai thi thể người ngã xuống.
Bóng người ngồi xổm xuống, một phần khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng.
Rõ ràng là Vĩnh Hương quận chúa vừa mới giao thủ với người khác.
Nàng nhẹ nhàng lật lại thi thể hai người, nhìn vào khuôn mặt.
“Viên Hoằng. . . Liễu Ngô Diệp. . .”
Trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia đau lòng, hai người này là thiếp thân thị vệ đã hầu hạ nàng nhiều năm.
Là từ rất lâu trước đây, hai cao thủ Siêu Phẩm Chân Nhất Giáo sắp xếp cho nàng.
Trong đó Liễu Ngô Diệp rất thân cận với nàng, bây giờ thực lực đã là Siêu Phẩm Ngoại Dược bốn lần, ban đầu định sau một thời gian ngắn nữa sẽ làm cho nàng tiến hành Bái Thần…