Trương Vinh Phương có thể thấy rõ cái bóng đó dường như là một loại động vật cực kỳ nhanh nhẹn.
Chỉ nháy mắt, hộ vệ trưởng Cửu Phẩm trong đoàn xe của quận chúa đã có phản ứng.
Ngoài ra, cả hai nữ nhân cường tráng cũng có phản ứng như vậy.
Rõ ràng thực lực không yếu.
Chỉ không biết đó là cao phẩm thông thường, hay là Linh Vệ Linh Lạc sau khi Bái Thần.
Lại nghĩ đến hai cao thủ vừa nãy cùng rời đi với quận chúa, tốc độ của hai người đó cực nhanh, người bình thường nhìn thấy cũng chỉ có thể thấy được đó là hai bóng mờ lóe lên, điều đó nếu như không phải là Cửu Phẩm thì căn bản không thể nào làm được.
Rõ ràng là phương diện Siêu Phẩm.
Trương Vinh Phương cũng biết điều đó vào lúc này.
Sau khi bóng đen lóe lên, không có động tĩnh gì khác, cả đoàn xe dần dần bình tĩnh trở lại.
Thời gian trôi qua, sắc trời càng ngày càng oi bức, đã là buổi trưa.
Dưới ánh nắng trực tiếp, mọi người đều trốn trong bóng râm.
Bên trong đoàn xe không ai có tâm tình làm chuyện gì ầm ĩ, nhưng nhiều người bị phơi nắng đến đổ mồ hôi.
Không phải tất cả mọi người trong toàn đội đều là cao thủ, ngoại trừ những người hộ vệ, hầu hết những người còn lại đều là hãng ngũ thị nữ.
Nhiều người không tập luyện võ công, hoặc luyện tập ở trình độ rất thấp.
Xét cho cùng, bản thân võ công cũng là một loại tiêu hao rất nhiều năng lực, lại cần phải bắt đầu từ khi còn nhỏ.
Không phải ai cũng có điều kiện.
"Sao quận chúa vẫn chưa trở lại?"
Trương Vinh Phương có chút nóng nảy.
Nếu hắn đến Thứ Đồng sớm hơn một ngày, hắn sẽ có thể tìm thấy thuốc để luyện chế đan dược sớm hơn một ngày, sau đó tăng Kim Thiềm Công lên.
Lúc này mới ra khỏi Đại Đô, dừng lại trong hai giờ, đợi thêm trời sẽ tối, thì càng không thể kịp lên đường, lại phải chờ thêm một ngày đi lại.
A Nhất lại đi dò hỏi.
Nhưng câu trả lời nhận được là quận chúa có nhiều mối quan hệ, điều này thường xảy ra, mỗi lần đi thời gian đều không ngắn nên không cần phải lo lắng.
Trương Vinh Phương khẽ nhíu mày, dù sao cũng là người trong hoàng thất, cho nên hắn chỉ có thể đè nén suy nghĩ, bình tĩnh trở lại. Sau khi lấy lại tâm trạng, hắn ăn Ích Cốc đan và uống nước, bắt đầu tĩnh tọa trở lại.
Thời gian lại trôi qua.
Trong nháy mắt, hai giờ nữa trôi qua.
Bốn giờ sau, mặt trời đã bắt đầu lặn ở phía tây. Nhiệt độ không còn nóng rát và mát hơn một chút.
Những người hầu và cung nữ trong đoàn xe cũng dựa vào xe ngựa để nghỉ ngơi và trò chuyện, không chút nóng ruột.
Một số người vừa nói vừa cười ra ngoài tản bộ, có người lấy rượu vừa uống vừa khoác lác, còn có người bắt đầu nhặt củi nhóm lửa, chuẩn bị nấu đồ ăn.
Trương Vinh Phương lại lần nữa mở mắt, cau mày khi nhìn thấy cảnh này.
"A Nhị, phiền ngươi đi đến phía trước hỏi một chút, đến cùng thì quận chúa khi nào trở lại?"
“Vâng.” A Nhị gật đầu và đi lên hỏi những người thị vệ của đoàn xe.
Chỉ là lần này, A Nhị trở lại với một phu nhân cường tráng trong bộ giáp da.
"Vĩnh Xuân bái kiến Đạo tử." Phu nhân kia chắp tay, “Nói cho Đạo tử biết, quận chúa của nhà ta thường đến thăm bạn bè nhiều nhất là ba ngày và ít nhất là một ngày. Đừng lo lắng về sự an toàn, chỉ cần phụ trách chăm sóc tốt cho đoàn xe là được rồi."
Ba ngày? Một ngày?
Trương Vinh Phương không nói nên lời.
Họ ở đây là để đi Thứ Đồng trấn áp loạn tượng tôn giáo, không phải là du sơn ngoạn thủy, Vĩnh Hương quận chúa này đến cùng là đang suy nghĩ gì vậy?
"Bần đạo hiểu. Đa tạ ngươi đã làm sáng tỏ những nghi hoặc của ta." Hắn không nói gì thêm, cũng chỉ có thể chờ đợi, ai bảo vị này là huyết mạch hoàng gia chứ?
Vĩnh Xuân gật đầu, cũng không nói nhiều, xoay người trở về đoàn xe.
Chủ nhân của bọn họ chính là hoàng tộc Linh Đình, huyết thống cao quý nhất trong toàn bộ Đại Linh, những người còn lại mặc kệ là thân phận cỡ nào, cũng đều thấp hơn so với nàng.
Thái độ này đã quen từ lâu.
Xét cho cùng, quận chúa xinh đẹp, quyền thế, tiềm lực cao nên được bệ hạ sủng ái.
Người muốn nịnh bợ theo đuổi quá nhiều.
Những người này chẳng qua là muốn leo lên hoàng tộc, muốn một bước lên trời, không cần thiết phải bày ra vẻ mặt ôn hòa với bọn họ.
Là Đạo tử Đại Đạo Giáo thì có làm sao? Gia nhập hoàng tộc, mới chính thức được xem là giai tầng cao nhất ở bên trong đế quốc này.
Phía dưới hoàng tộc, những thứ còn lại chẳng qua là tầng lớp phục vụ mà thôi. Ngay cả Đông tông lúc trước cường thịnh như vậy, chẳng phải là cũng chỉ vì một câu nói của bệ hạ mà lật một cái liền đổ nát như vậy sao.
Vì vậy nàng biết rất rõ tâm tư của những người này.
Một nhóm người tiếp tục chờ tại chỗ.
Chẳng bao lâu, màn đêm buông xuống, hộ vệ tản ra xung quanh, bắt đầu tuần tra và đuổi đi độc trùng mãnh thú.