Bầu trời trong xanh như được gột rửa, xa xa có tiếng hổ báo gầm gừ, hươu rừng huýt dài.
Đoàn xe màu trắng không nhanh không chậm, từ từ di chuyển trên quan đạo bằng phẳng.
Những con bò trắng thi thoảng lại khịt mũi, vùi đầu về phía trước.
Ngay khi đoàn xe đi đến một khúc ngoặt trong núi, phía bên phải rừng cây bỗng có tiếng sáo réo rắt từ trên cao truyền tới.
Tiếng sáo du dương giống như tiếng ưng kêu, phảng phất như có khí phách của anh hùng trên chiến trận.
Bước chân Trương Vinh Phương hơi dừng lại, ngẩng đầu phóng tầm mắt theo hướng âm thanh vọng đến.
Nhưng ở đằng kia có sương mù trắng quanh quẩn nên không thể nhìn thấy gì cả.
"Phía trước nơi này không có thôn trang, phía sau cũng không có khách điếm. Ai lại cố ý thổi sáo ở đây chứ?" Hắn trầm giọng nói.
“Có lẽ là cao thủ đi qua, nghỉ ngơi rồi ngẫu nhiên thổi chăng?” Trần Hãn ở bên cạnh thấp giọng nói.
Những ngày qua, sau khi Trương Vinh Phương nói chuyện với hắn ta, hai người đã dần quen thuộc lẫn nhau.
Hắn ta không còn dáng vẻ tẻ nhạt lạnh lùng như trước, lâu lâu cũng sẽ nói vài câu.
“Cao thủ?” Trương Vinh Phương khẽ gật đầu, lường trước được dám một mình đi lại trong hoang sơn dã lĩnh này, sợ là chỉ có cao thủ mới dám làm như vậy.
Đúng lúc hắn định đi tiếp thì đột nhiên đoàn xe phía trước giảm tốc độ rồi dừng lại.
Xoẹt một tiếng, cánh cửa ở toa xe ngựa của quận chúa mở ra, một bóng người bay tới. Người này đạp nhẹ mấy lần lên ngọn cây, đảo mắt đã biến mất trong màn sương trắng.
Trong đoàn xe lập tức có hai người đi theo sát phía sau.
“Đứng lại!” Hộ vệ trưởng dẫn đường giơ tay lên, cao giọng quát lớn.
Thế là toàn bộ đội ngũ dừng lại hẳn.
Trương Vinh Phương không rõ chuyện gì đã xảy ra, vì vậy hắn cau mày nhìn về phía trước.
"A Nhất, ngươi lên phía trước hỏi xem có chuyện gì vậy? Tại sao tự nhiên dừng lại?"
Có ba đạo nhân hộ vệ làm nhiệm vụ canh gác, trong đó Trần Hãn là đã biết tên, hai người còn lại Trương Vinh Phương xếp hạng theo sức mạnh của chính họ. Hắn gọi người mạnh hơn là A Nhất và người yếu hơn là A Nhị.
Đương nhiên, cả hai đều là Siêu Phẩm Linh Lạc, tuyệt đối tinh nhuệ. Họ cũng chính là Đạo tử của hắn, sẵn sàng cúi đầu tuân lệnh.
Nếu đổi thành ở ngoài, hai người bọn họ cũng là cường giả có thể trấn áp một phương.
Cũng giống như Xà Vương - Đàm Dương được Hắc Thập Giáo phái đến. Phải nói rằng hai người họ mạnh hơn cả Xà Vương.
Mà cao thủ như vậy cũng được phái đến bên cạnh Trương Vinh Phương với tư cách là một trong những hộ vệ, có thể thấy Sùng Huyền đã thực sự phí hết tâm tư lẫn khí lực.
Trong lúc chờ phía trước dò hỏi, Trương Vinh Phương ở trong đội ngũ lẳng lặng chờ đợi, điều tức tu hành văn công.
Không lâu sau, A Nhất nhanh chóng quay lại, ôm quyền hướng phía hắn trả lời.
"Bẩm Đạo tử...”
"Khi đi ra ngoài không cần nhiều lễ tiết như vậy. Để tránh khỏi người khác nghe ra nội tình, cứ gọi ta là sư đệ là được.” Trương Vinh Phương ngắt lời nhắc nhở.
“Vâng.” A Nhất gật đầu, “Hộ vệ dẫn đầu phía trước nói là quận chúa được bằng hữu mời nên tạm thời có một cuộc tụ tập nhỏ, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ trở về. Ngoài ra, quận chúa cũng để lại lời nhắn, mong Đạo tử giúp giữ gìn an toàn cho đoàn xe, chờ nàng trở về.”
“Giúp giữ an toàn thì không có vấn đề gì, nhưng, bằng hữu à?” Trương Vinh Phương nhớ đến tiếng sáo vừa rồi, trong âm thanh kia ẩn hàm khí phách, khí thế cực cao, có thể không giống bằng hữu là phái nữ.
Xét cho cùng, lòng tranh đấu thắng thua của nữ nhân kém xa so với nam nhân.
Hắn cũng dứt khoát tìm một hòn đá, làm sạch nó rồi ngồi trên đó bắt đầu nghỉ ngơi.
Ở độ cao này, không những có thể nhìn thấy tổng quan của toàn bộ đoàn xe mà còn có thể yên tâm nghỉ ngơi, chờ đợi quận chúa trở về.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây
Trời sáng hẳn, sương mù trong rừng dần tan, mặt trời trên cao chiếu rọi, nhiệt độ càng lúc càng cao.
Vô số hơi ẩm bốc lên, không khí càng ngày càng oi bức.
Trong nháy mắt, hơn hai giờ trôi qua.
Trương Vinh Phương mở mắt nhìn đoàn xe của quận chúa vẫn đang ngừng trước mặt mình.
Lông mày hắn nhíu lại.
Vù!
Đột nhiên, một bóng đen vụt qua phía bên trái khu rừng.
"Ai!?"
Hộ vệ trưởng đoàn xe hét lớn một tiếng, đối phương không phải là Linh Lạc, chỉ là Cửu Phẩm bình thường mà thôi.
Linh Lạc Linh Vệ cần phải Bái Thần mới có thể đạt thành, nhưng Bái Thần có xác suất thành công nhất định, thất bại thì hẳn là phải chết.
Vì vậy phần lớn cao thủ Cửu Phẩm đều không muốn Bái Thần, thậm chí một số ít căn bản là chưa bao giờ nghe nói đến chuyện Bái Thần.
Bọn họ không đủ tư cách, thậm chí ngay cả người nói cho bọn họ biết cũng không đủ, chỉ có thể chờ đợi tuổi già suy nhược, thực lực trượt dài.
Đây là giới hạn, cũng chính là giai cấp.