Trước đó Thiên Bảo cung bảo hộ hắn, bây giờ ngược lại đã thành gông cùm xiềng xích hắn.
Không thể tu võ công, không thể tu Kim Thiềm công, chỉ có thể luyện văn công.
Sùng Huyền sư tôn và Minh Nguyên đạo nhân xuất quỷ nhập thần, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện từ các góc khác nhau.
Đặc biệt là Sùng Huyền, chỉ cần hắn thoáng bắt đầu tập võ, người này sẽ đột ngột xuất hiện cả người trong một xó nào đó nhìn chằm chằm mình.
Bình thường, không kể là ăn uống, Trương Vinh Phương cảm giác lúc nào cũng có người đi theo mình, hắn hoài nghi là Minh Nguyên, nhưng lại không tìm thấy bằng chứng.
Tình huống này, thậm chí ngay cả thêm điểm hắn cũng không dám thêm.
Sợ thêm điểm dẫn tới cơ thể biến hóa kịch liệt, sau đó khiến cho Minh Nguyên và Sùng Huyền đạo nhân hoài nghi.
Hắn rời khỏi thương hội, Trương Vinh Phương đang muốn ngồi lên xe ngựa lần nữa, nhưng vẫn dừng lại, đi bộ rời khỏi.
Lúc tâm trạng tích tụ, hắn dự định đi dạo xung quanh.
Đến Đại Đô lâu như vậy, hắn còn chưa bao giờ thật sự xem tòa thành thị khổng lồ phồn hoa này.
Đi theo một bên lối đi bộ của Chúng Huệ hành, đi thẳng đến phía trước.
Vòng qua một mảnh tường trắng ngói đỏ của tòa nhà đại viện, rẽ phải đi vào một ngõ nhỏ.
Dòng người bên trong rất nhiều, đường quà vặt người mua người bán.
Đường đi cửa vào dựng một bảng hiệu, trên đó viết: Tụ Vị hương.
Bên trong có từng cây cờ hiệu cửa hàng, từng cái bảng hiệu, từng mảnh từng mảnh cờ xám tràn ngập tên món ăn, giống như không nhìn thấy cuối cùng.
Trương Vinh Phương nhìn lại từ đầu đường, mùi hương đậm đặc tràn ngập hơi khói, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, khoảng cách giữa người với người chẳng qua chỉ là nửa cánh tay.
Trong tay phần lớn mọi người đều cầm một chút quà vặt, mang nét cười trên mặt nhìn chung quanh.
Hắn cất bước đi vào đường quà vặt, định mua chút đồ ăn uống, điều hoà khẩu vị.
Vừa mới vào trong, chưa đi được mười mấy mét.
Đột nhiên trong tiệm đậu phụ thối phía bên phải truyền đến một tiếng gọi thấp giọng.
"Trương Ảnh huynh, Trương Ảnh huynh?"
Trương Vinh Phương theo tiếng nhìn lại.
Trong tiệm đậu phụ thối, có một nữ tử thanh tú mặc váy dài xám bạc ngồi dựa vào bàn nhỏ bên cạnh tường.
Tóc dài của nữ tử dùng trâm cài tóc hoa sen màu bạc buộc lên, bộ ngực nhô lên, lộ ra bắp chân lóa mắt.
Hoàn toàn chính là hai phong thái khác nhau so với những vị khách còn lại.
Những người còn lại không phải tráng hán khuân vác, thì chính là thiếu niên tàn nhang choai choai.
Trương Vinh Phương hơi nghi hoặc, hắn xác định mình không quen đối phương.
"Ta là Song Song nè."
Nữ tử kia nhiệt tình vẫy tay với hắn. Tiện thể còn cúi đầu dúi một miếng đậu phụ thối dính đầy ớt vào trong miệng.
Yến Song?
Trương Vinh Phương lập tức liên tưởng tới.
Hắn chậm rãi đến gần, có chút chần chờ ngồi xuống trên ghế đẩu ở đối diện nữ tử.
Trên mặt bàn đều là nước bẩn và khói dầu.
Nhưng Yến Song không để bụng chút nào, cầm đũa ăn từng miếng, cử chỉ tùy ý tự nhiên.
Hoàn toàn khác với khí chất mị hoặc lần trước gặp mặt.
"Có muốn ra ngoài không? Rời khỏi Đại Đô?"
Trương Vinh Phương vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy Yến Song nói một câu, nói ra tiếng lòng của hắn.
"?" Trong lòng hắn giật mình, trên mặt bất động thanh sắc.
"Cớ gì Song Song cô nương nói ra lời ấy? Tại hạ ở Thiên Bảo cung có sư tôn kính yêu, sư huynh hòa thuận, rất nhiều cao thủ hộ pháp, tiền đồ tương lai rộng lớn, tại sao lại muốn rời khỏi?"
"Ha, tư chất của ngươi giấu giếm được người khác, lại chẳng giấu diếm được vị kia." Ngón tay Yến Song chỉ chỉ lên.
"Lại thêm Chân Nhất Giáo vận hành, chúng ta bên ấy giả mù sa mưa đẩy một cái, chuyện của ngươi đã gần như định rồi."
"Định gì?"
"Tất nhiên là sự tình ngươi muốn, sự tình sư phụ ngươi không muốn." Yến Song ra vẻ thần bí nói.
"Chuyện sư phụ ta không muốn..." Đôi mắt Trương Vinh Phương nheo lại, nhìn đối phương không ngừng nhét từng miếng đậu phụ thối cay xè vào trong miệng.
Bột ớt đỏ rực quấn trên đậu hũ màu vàng kim, như là bàn ủi nung đỏ.
Nhìn cũng làm lợi người ta thấy đau.
Nhưng Yến Song không để bụng chút nào, vừa ăn vừa bị cay đến hít hà.
"Chờ xem, không được bao lâu nữa là sẽ có tin tức. Chẳng qua tự ngươi phải có chuẩn bị tâm lý. " Yến Song vừa ăn vừa nói.
Thực ra nàng cũng không ngờ rằng, Trương Ảnh lại đi đến tình trạng bây giờ.
So sánh với Linh Sứ Kim Sí Lầu phổ thông mấy tháng trước, bây giờ thân phận đạo tử Đại Đạo Giáo đã phải cao hơn nhiều rồi.
"..." Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu.
Với thân phận hắn lúc này, hắn không tưởng tượng ra được, còn có lực lượng nào có thể ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn thoát thân ra khỏi sự giám sát từ sư tôn.
Sư tôn Sùng Huyền, địa vị ở Đại Đạo Giáo, cho dù không phải tầng cao nhất thì cũng không xê xích bao nhiêu.
Thế lực địa vị bậc này, cho dù là Chân Nhất Giáo, Phật môn Tây tông, cao tầng hai thế lực lớn ra tay cũng rất khó ảnh hưởng đến.