Một vài cái giá không kém bao nhiêu, hoàn toàn có thể đi mua ở bản địa, không cần phải đi xa làm gì.
Rời khỏi Thiên Bảo cung, hắn tiến hành thân pháp, một đường không nhanh không chậm chạy về phía trấn Hổ Sơn, đến hơn sáu giờ chiều thì an toàn đến trấn trên.
Toàn bộ trấn Hổ Sơn chỉ có ba con phố, giống một đường thẳng xuyên qua hai nhánh trúc.
Hắn mới vừa vào thôn trấn thì một hồi tiếng ồn ào náo nhiệt đã chui vào trong tai.
Ở giữa là quan đạo rộng rãi cho xe ngựa xe trâu xe lừa qua lại, hai bên là tiếng động ầm ĩ của thôn trấn.
"Năm đồng tiền lớn một đêm, dừng chân lâm thời! Rẻ nhất cả trấn đây! Ba gian phòng cuối cùng, không tới nữa thì sẽ muộn cho coi!"
"Ôn tuyền (suối nước nóng) xa hoa, mỹ nhân xoa bóp, cuộc sống thoải mái, Từ gia đại trạch, là nhà phương xa của ngài!"
"Có huynh đài nào nguyện ý ở ghép không? Ba người ở ghép Thạch Kiên cư nhất phòng tốt nhất ở trấn trên, mỗi người chỉ cần giao mười cái đồng tiền lớn!"
"Thằng ranh kia! Còn dám chạy! Còn dám chạy!!"
"Phụ thân! Ôi lỗ tai của ta! Mau buông tay ra! Bằng không đừng trách lão tử không dưỡng lão cho ngươi!!"
Trương Vinh Phương cạn lời nhìn hai phụ tử đang đánh nhau bên phải, thu hồi ánh mắt.
Ven đường còn có một vài người du học đường xa mà đến, xấu hổ vì trong túi tiền rỗng tuếch nên đang cao giọng hét lớn tìm người ở ghép.
Trong đó có không ít người Hồ Tây, người Linh nữ tính dung mạo xinh đẹp.
Trương Vinh Phương nghe Thùy Khê nói, hàng năm người hành hương từ các nơi trên toàn quốc tới đây cũng không ít.
Trong đó phần lớn người Linh tin Phật, người Hồ Tây tin ngoại giáo hơn, có khi là Hắc Thập Giáo, có khi là Thiên Tỏa Giáo, còn có Tây Dương Thập Tự Giáo.
Người Bắc và người Man, bởi vì màu da tương đồng nên bọn họ khó mà phân biệt. Nhưng đa số bọn họ tin Đạo.
Hơn nữa có thể lặn lội đường xa, bình yên vô sự đến Đại Đô, phần nhiều là người có chút bản lĩnh bối cảnh.
Thế nên có rất ít người sẽ chủ động khiêu khích những người này.
Nhìn quanh trấn Hổ Sơn này, tất cả đều là thương nhân kéo buôn bán.
Trương Vinh Phương mặc bộ đạo bào, chữ Thiên Bảo cung giống như là ký hiệu được vẽ ở sau lưng đạo bào, khiến người ta liếc mắt liền có thể thấy được.
Đến mức đa số người xung quanh đều có vẻ tôn kính kính sợ với hắn.
Tuy Trương Vinh Phương nghĩ, cũng có thể là do vấn đề thể trạng của mình, dẫn đến những người xung quanh ít nhiều gì có chút sợ hắn.
Nhưng chỉ cần thuận lợi là tốt rồi.
Dọc theo đường đi, hắn tìm mấy người đi đường để hỏi, rốt cuộc tìm được vị trí của Bách Tín tửu lâu.
Sau khi xác định phương vị (phương hướng, vị trí), hắn không có dừng lại, đi thẳng đến phương hướng của tửu lâu.
Hắn dự định trước tiên tới nơi đó vừa đúng, gọi rượu ngon đồ ăn, chờ một lát hẳn là người sẽ đến.
Lúc này trong Bách Tín tửu lâu.
Bao sương lầu ba - phòng nhất phi Thiên.
Một lão nhân thấp bé râu tóc hoa râm, giống lão nông đang cầm trong tay một cái tẩu, khoan thai chậm rãi châm, hít sâu một cái rồi phun ra.
"Người tới." Lão ta chậm rãi buông tẩu thuốc, ngẩng đầu nhìn về một người phía trong góc phòng.
"Đã có thể xác định, Trương Ảnh chính là nhân chủng thứ ba mà Thiên Nữ Đồng Chương lựa chọn. Nàng nhất định để lại tay sau gì đó ở trên người tiểu tử này.
Hiện giờ Thiên Nữ uống thuốc, mất trí nhớ, chỉ cần giải quyết tiểu tử này, hẳn cuối cùng sẽ chấm dứt."
Lão nhân vừa nói, tầm mắt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như có thể cảm giác được trên đường phố phía dưới bên ngoài có một người bóng người đang chậm rãi tiếp cận.
"Hồng Nham, lần trước ngươi quá lỗ mãng rồi. Có điều cũng may, lần này ngươi ít nhất đã cung cấp manh mối về một người rất có khả năng là nhân chủng thứ ba. Bên phía Long Vương, ta sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu."
Người trong góc phòng chậm rãi đi tới chỗ sáng.
Đó là một quái nhân cả người cột băng vải trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Bên ngoài cả người hắn ta khoác hắc bào, hai tay mang bao tay bằng kim loại sắt đen. Lưng đeo một cái xích sắt to rộng.
"Vậy thì cảm ơn." Thật ra Hồng Nham không muốn chia công lao cho tên kia.
Nhưng so với lão ta mà nói, tên có biệt danh là Thiết Tu La trước mắt mới là tâm phúc chân chính của Hải Long Vương.
Ba thế lực lớn dưới trướng Hải Long, Thiết Tu La, Ám Quang, Phù Đồ Sơn.
Trong đó Ám Quang và Phù Đồ Sơn của lão ta luôn luôn không đối phó, lão ta cũng không thể đi tìm tiện nhân Ám Quang kia hỗ trợ áp trận đi.
Thế nên rơi vào đường cùng, lão ta tìm Thiết Tu La qua đây.
Mục đích, đương nhiên chính là phòng bị bên cạnh nhân chủng khả năng tồn tại thủ đoạn đằng sau Đông tông có chuẩn bị.
Hai người lại an tĩnh lại, Thiết Tu La ngồi xuống trên chỗ ngồi, vuốt chén rượu trên bàn cùng chờ đợi.