TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 557: Cuối cùng (4)

"Tiểu Khê, ngươi mua minh châu này ở đâu thế? Lại là màu tím nữa! Chậc chậc, trông đẹp thật đấy."

Trong Thiên Bảo cung.

Thùy Khê hơi đắc ý bị mấy thiếu nữ đạo đồng vây quanh.

Tất cả mọi người thưởng thức trân châu màu tím trong tay nàng.

Viên trân châu đủ to bằng quả anh đào, trơn bóng mỹ lệ, dưới ánh mặt trời ánh lên màu sáng bóng mê người.

"Là bảo châu chế dược trân tàng trong nhà của ta, trước đó phụ thân ta thấy ta tiến bộ không tệ, vui vẻ nên tặng cho ta làm quà sinh nhật." Thùy Khê mỉm cười nói.

"Phụ thân ngươi thật là chiều ngươi!"

"Một viên tử châu như vậy, nếu là đem bán, không có một ngàn lượng sợ là căn bản không được sờ vào đâu?"

"Coi như là Đan đường cũng rất hiếm khi nhìn thấy bảo dược thượng phẩm cỡ này! Lợi hại!"

Một đám thiếu nữ líu ríu nói không ngừng.

Trong lòng Thùy Khê càng đắc ý, trong nhà nàng đương nhiên là không có tiền như vậy.

Đây chính là nàng kiếm được.

Trước đó chẳng qua là tùy tiện bán một chút hành tung của Trương Ảnh thôi, mà đã kiếm được kha khá chỗ tốt.

Cái tử châu trước mắt này, chính là thù lao nàng đạt được khi đáp ứng mang Trương Ảnh đi ngoài cung gặp mặt.

Trước đó nàng vẫn lo lắng người mua hành tung của Trương Ảnh khả năng có mưu đồ gây rối.

Nhưng hôm qua, nàng rốt cục thấy được người dùng tiền kia.

Đó là một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.

Nàng ấy nói là, mình đã được Trương Ảnh cứu tính mệnh, hôm nay đi xa xôi ngàn dặm, cuối cùng cũng tìm được Thiên Bảo cung.

Nhưng nàng ấy lại không muốn đột ngột tìm tới cửa.

Bởi vậy mới mượn tay nàng, muốn lặng lẽ cho Trương Ảnh một niềm vui bất ngờ.

Chuyện lãng mạn mỹ lệ như vậy, giống như là câu chuyện bên trong thoại bản tạp kịch vậy, cảm động cực kỳ.

Tuy trong lòng Thùy Khê có chút chua, nhưng vẫn hi vọng tiểu tỷ tỷ có thể bày tỏ nỗi lòng, đạt thành chuyện tốt với Trương Ảnh.

Đi xa ngàn dặm, bán hết gia sản, chỉ vì báo ân gặp mặt tình lang một lần...

Ý chí quyết tâm như thế, chỉ là tùy tiện ngẫm lại thôi cũng biết trong đó gian nan trắc trở cỡ nào.

Câu chuyện như vậy, nếu như do nàng tự tay thúc đẩy, thời gian tới chắc chắn sẽ thành tựu một phen giai thoại!

Đợi đến khi mấy tỷ muội thưởng thức tử châu xong rồi, Thùy Khê thu hồi hạt châu, đi thẳng tới động phủ.

Rất nhanh, một ngày học tập luyện đan kết thúc, sau khi Thanh U đan sư rời đi.

Ngoài động sắc trời dần dần ảm đạm.

"Trương Ảnh, trước đó không phải ngươi nói, muốn xích linh chi trăm năm sao?" Thùy Khê bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Lúc này hai người đều đang thu thập động phủ luyện đan còn lại.

Nghe nói như thế, Trương Vinh Phương ngẩng đầu.

"Ngươi nói với người trong nhà rồi?"

"Ừ, linh chi quý trọng, cần phải kiểm hàng trực tiếp mặt đối mặt, một tay giao tiền một tay giao thuốc." Thùy Khê gật đầu.

"Địa điểm ở Bách Tín tửu lâu, trấn Hổ Sơn nằm giữa Thiên Bảo cung và Dương Sóc. Thời gian, là 8 giờ đêm nay, thế nào?"

"Tốt." Trương Vinh Phương không có gì chần chờ.

Thuốc này là then chốt, là thuốc chủ yếu để hắn tập luyện Kim Thiềm công Ẩn Nguyệt tầng thứ hai.

Thế nên nhất định cần phải tỉ mẩn.

"Giá thì sao?" Hắn hỏi.

"Phụ thân ta nói, theo giá thị trường, nể mặt ta, có thể giảm một thành." Thùy Khê có chút ngượng ngùng cười nói.

Nàng lại không có nói quàng, quả là đã nói ổn như thế.

Người cho nàng tử châu xin nàng hẹn Trương Vinh Phương đi tới địa phương này.

Mà phụ thân nàng đáp ứng giao dịch xích linh chi trăm năm, cũng đúng là sự thật, chỉ là thời gian không phải hôm nay, mà là hôm sau.

"Như vậy thì đa tạ Thùy Khê tiểu thư rồi!" Trương Vinh Phương làm bộ hành lễ, khiến đối phương ngượng ngùng né tránh.

"Đâu có đâu có, có điều ngươi nhớ kỹ nhất định đừng quên thời gian đấy." Thùy Khê căn dặn.

"Yên tâm, nhất định rồi." Trương Vinh Phương chăm chú trả lời.

Vừa lúc, trong khoảng thời gian này hắn cũng dự định ra ngoài nhìn xem, thế cục Đại Đô bây giờ thế nào.

Đông tông... Kim Sí Lầu... Còn ở hay không.

Giữa Đại Đô và Dương Sóc có một ít thôn trấn khéo léo mà tinh xảo, vụn vặt lẻ tẻ, giống trân châu móc nối, nằm ở hai bên quan đạo.

Đa số những thôn trấn này đều dựa vào du khách nông hộ thương đội đi đến Đại Đô để sinh tồn.

Trên thị trấn phần lớn là nơi nghỉ ngơi như khách điếm bình dân, tửu lâu, quán trà vân vân.

Trấn Hổ Sơn chính là một trấn nhỏ như vậy.

Nơi này cách Đại Đô chỉ có ba mươi dặm đường, nhưng rất nhiều người đều chọn ở đây, mà không phải là Đại Đô.

Nguyên nhân chủ yếu chính là vì giá cả dừng chân ở nơi này, chỉ bằng một nửa của Đại Đô.

Trương Vinh Phương thừa dịp lần này mình ra ngoài, dự định đi dạo chơi khu vực xung quanh xem sao.

Đến Dương Sóc lâu như vậy, mà còn chưa đi dạo xung quanh.

Đóng đồ xong, gồm ngân phiếu, một ít đan dược trân quý lưu lại.

Hắn chuẩn bị đi xung quanh hỏi giá thị trường của đan dược dược liệu.