Sau đó ngượng ngùng cúi đầu thu dọn đồ đạc, rất nhanh vội vàng rời khỏi động phủ.
Còn lại Trương Vinh Phương im lặng lắc đầu, về đến kệ sách, tìm thấy quyển sách nàng nói, lật ra cẩn thận xem xét.
Hai đời hắn cộng lại cũng ba bốn mươi tuổi, đương nhiên sẽ không động lòng với một tiểu nha đầu.
Huống chi còn là người Hồ Tây.
Hắn cầm sách lên, lật qua lật lại, quả thực trong đó ghi chép mấy Đan phương.
Nhưng đều là Đan phương đơn giản trụ cột nhất.
Tổng cộng ba cái, Bổ Huyết đan, Khứ Độc đan, An Thần đan.
Quá trình luyện chế ba loại đan dược vô cùng phức tạp. Yêu cầu đối với khâu ở giữa cần vô cùng chính xác.
Trương Vinh Phương gấp sách, mày nhăn lại.
'Cho dù Mê Lân Ngọc Tủy không phải Đan phương khó khăn nhất, tuyệt đối cũng là cơ mật nhất. Nếu ta muốn chậm rãi học từng chút từng chút, chỉ sợ cần thời gian rất dài rất dài.'
Tâm tư hắn lập tức rơi vào tùy chọn luyện đan vừa xuất hiện.
Ở động phủ bình thường đều có quy củ bất thành văn.
Đó chính là, sau khi đan sư rời khỏi, động phủ Đan lô còn lại, đạo đồng đều có thể lấy ra tự động sử dụng luyện tập.
Nhưng giờ phút này, Trương Vinh Phương không nhúc nhích, mà là khoanh chân ngồi xuống, mở thanh thuộc tính ra, nhìn một điểm thuộc tính vừa đạt được.
Lúc này không chần chờ, hắn trực tiếp thêm điểm thuộc tính này vào luyện đan.
'Ngược lại ta muốn xem xem, điểm thuộc tính sẽ phát sinh phản ứng gì trên kỹ năng khác.'
Rất nhanh, trong thanh thuộc tính.
Dấu cộng nhỏ phía sau luyện đan, bên trong đã chuyển hóa từ Nhập Môn thành một từ mới.
[Luyện đan: Giai đoạn cơ sở (Nắm Giữ)]
Khi chữ viết biến hóa, trong đầu Trương Vinh Phương ầm vang tràn vào rất nhiều ký ức.
Hắn nhắm mắt, hoảng hốt nhìn thấy, mình không ngừng luyện chế đủ loại đan dược cơ sở trong ba năm.
Đan phương luyện chế đan dược đều là cơ sở mà hắn được chứng kiến, học qua trong những thời gian này.
Một nồi, một lô.
Ban đầu tỉ lệ thất bại của hắn cực cao, nhưng theo số lần tăng lên, thời gian dài ra.
Tỷ suất thành công của hắn chầm chậm bắt đầu gia tăng, trở nên cao hơn.
'Quả nhiên... . Quả nhiên đã thành...' trong lòng Trương Vinh Phương mừng rỡ.
Đã xác nhận hoàn toàn, thanh thuộc tính không phải chỉ chuyên chú trên võ công. Mà là kỹ năng còn lại cũng dùng được.
'Lúc trước bẫy rập của ta không thể hiển hiện ra tùy chọn, vô cùng có thể là do ta chỉ học được một loại tay nghề cạm bẫy, còn không hiểu nguyên lý bên trong, hiểu chưa đủ hoàn thiện toàn diện.'
Xác định công dụng điểm thuộc tính rộng hơn nữa, Đôi mắt Trương Vinh Phương thâm thúy.
'Cứ như vậy... Cạm bẫy, y thuật, cơ quan các thứ, đều có thể dùng điểm, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.'
*
*
*
Lúc đêm khuya.
Trong mảnh rừng núi lớn giữa Thành Dương Sóc và Thiên Bảo cung.
Từng đội từng đội sơn phỉ Phù Đồ Sơn, dưới mệnh lệnh của Hồng Nham hòa thượng, ngụy trang thành người bình thường tập hợp chuẩn bị, mang theo từng chồng thông tin thân phận dùng tiền ghi chép lại.
Một nhóm tổng cộng mười sáu người.
Người dẫn đầu là Trịnh Gia Quyền, đã đi theo Hồng Nham hòa thượng lăn lộn từ sớm.
"Chuẩn bị xong hết chưa?" Trịnh Gia Quyền đeo túi da rắn bao lớn bao nhỏ trên người, tất cả trong túi đều là tờ giấy sớm đã ghi chép và hồ dán.
"Đại đương gia, chúng ta... Thật sự phải đi dán lung tung thế hả?" Nhị đương gia Trương Tuệ Sinh có bàn tay thư sinh trắng như ngọc bên cạnh nhỏ giọng hỏi, trên mặt có chút bận tâm.
"Tất nhiên là thật, tùy tiện xông lên ném đi là được, cái này thì sợ gì?" Trịnh Gia Quyền không nhịn được nói.
Trước tiên cứ phơi bày thân phận của Trương Ảnh, để hắn không ẩn núp được, bị Đại Đạo Giáo đuổi ra ngoài.
Nếu không thành công, lại nhờ nội ứng hướng dẫn hắn sn là ra ngoài.
Đây là toàn bộ kế hoạch của Phù Đồ Sơn.
Trong một tháng, không thành công thì rút lui.
"Đi một chút đi, sợ cái gì! Tiền thưởng gấp bội!" Trịnh Gia Quyền hét lên.
Một đám người cổ động nửa ngày, hồi lâu mới âm thầm đi dọc theo vùng núi tới gần Thiên Bảo cung.
Một số người chuẩn bị lấy giấy dán bố cáo ra trước, giấy này là định dán trên hai bên cành cây xung quanh quan đạo Thiên Bảo cung.
"Ai?"
Còn chưa tới gần trăm mét, một đội hảo thuủhh giáp cầm đèn lồng tuần tra đã nhanh chóng tới gần bên này.
"Nhanh nhanh nhanh!"
Trịnh Gia Quyền không ngừng thúc giục.
Lúc này năm tên thủ hạ tăng thêm tốc độ, cầm giấy tờ dán lên trên các cành cây ven đường.
Vút!
Đột nhiên một tiếng rít truyền đến.
Phốc, một thanh dao bầu xoay trơn tốc độ cực nhanh hung hăng chém vào lưng một sơn phỉ đang dán giấy.
Một dòng máu phun lên cực cao.
Sơn phỉ gào lên thê thảm, quay người muốn chạy, nhưng tất cả đã quá muộn.
Hắn ta chưa kịp chạy ra mấy bước đã ngã xuống đất, không thể động đậy.
Rất nhanh lại là mấy thanh dao bầu xoay tròn bay vụt đến, hung hăng chém trúng mấy tên sơn phỉ còn lại.