"Ha ha..." Thùy Khê không đồng ý cười hai tiếng.
"Được rồi, không nói nhảm, ngươi và ta bắt tay hợp lực, trao đổi lẫn nhau, đi theo đan sư học hỏi nhiều hơn một chút, sau đó ta sẽ đi Đan phòng. Ngươi thì sao?"
"Đan phòng? Ngươi có thể tự mình quyết định đi đâu?" Trương Vinh Phương hỏi lại.
"Trong nhà ta sớm đã có sắp đặt, bồi dưỡng học tập ở chỗ Thanh U đan sư, sau khi xây dựng cơ sở xong, sẽ đi Đan phòng học tập phối hợp với Đan phòng, sau đó bắt đầu thử tự mình luyện đan, nếu có thể thành công Nắm Giữ mấy Đan phương, có thể làm luyện sư. Nếu Nắm Giữ nhiều hơn nữa, vậy có thể chuyển thành đan sư thật sự." Thùy Khê giải thích nói.
Nàng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Trương Vinh Phương.
"Chắc không phải là ngươi chẳng biết cái gì đã đi vào chứ?"
"Ờm...." Quả thực Trương Vinh Phương không điều tra tài liệu kỹ càng như vậy. "Ta tới muốn học tập luyện chế đan dược dùng cho tập luyện võ công."
"Võ hệ... Phương thuốc kia không nhiều, may là khá đơn giản, độ khó Nhập Phẩm rất lớn..." Con mắt đạm lam của Thùy Khê nhìn Trương Vinh Phương, chưa phát hiện hắn có thể đạt thành.
"Vậy chúc ngươi thành công."
"Cảm ơn." Trương Vinh Phương mỉm cười.
Sau đó hai người cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Thùy Khê tiếp tục quét dọn Đan lô, chẳng qua cái đầu nàng chỉ có một mét năm, hơi chỗ đệm chân cũng không với tới, chỉ có thể dựng băng ghế lên.
Thỉnh thoảng phát ra âm thanh làm việc kít kít kít, ít nhiều có chút quỷ dị.
Trương Vinh Phương nhìn nàng, cất kỹ công cụ, đứng dậy đi đến trước kệ sách chữ U cất giữ sách.
Đúng vậy, động phủ có giá sách.
Môi trường nóng bức khô ráo, giữ gìn sách là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Giá sách trên vách tường trải tầm mười quyển sách, đều là Đan phương loại hình nguyên lý luyện đan.
"Thùy Khê, chúng ta có thể xem sách chỗ này không?"
Trương Vinh Phương hỏi một câu.
"Có thể. Các sách được đặt trong này chính là cho chúng ta xem. Bình thường sách của Đan sư sẽ không để trong này."
Thùy Khê quay đầu lại trả lời: "Ngoài ra, mỗi một đạo đồng chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh đan sư hai năm, sau đó nhất định phải rời khỏi, để lại chỗ trống cho người mới."
"Cho nên chúng ta coi như là giáo môn, chuyên môn bồi dưỡng đan sư tương lai?" Trương Vinh Phương hiểu rõ, bắt đầu lật sách.
"Có bản lĩnh tài năng thành đan sư, không bản lĩnh thì sao có thể đến đây." Thùy Khê đưa tay kéo một bên lỗ tai Đan lô, định mở ra kiểm tra bên trong.
Có thể là vừa nói chuyện, vừa làm việc, không cẩn thận.
Đột nhiên nàng nhào về phía trước cứ như mãnh hổ vồ mồi, nặng nề nện người lên một cái kệ đựng dược tài.
Rầm!
Giá đỡ sụp đổ.
Trương Vinh Phương nghe tiếng quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy giá gỗ bị Thùy Khê tông vào sụp xuống, nàng thét chói tai sắp rơi xuống chạm đất.
Mà đối mặt nàng chính là mặt đất có bày ra mấy khối khoáng thạch góc cạnh bén nhọn.
Từ góc độ của Trương Vinh Phương nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy đạo y giống váy bị lật ngược lên, hai cái chân trắng nõn đạp lung tung trong không khí.
Lúc này hắn một bước xông qua, nắm lấy một chân ném một cái hất lên.
Bộp!
Mặt Thùy Khê đỏ lên bị cứng rắn kéo ra, tinh chuẩn rơi hai chân xuống đất, bị đặt dựa vào tường ngay ngắn, đứng dưới đất.
A a a a!
Trong miệng nàng còn đang vô thức kêu thảm, đợi đến lúc phát hiện chính mình được cứu, thì mở mắt ra, nhìn thấy Trương Vinh Phương bên cạnh đang đỡ giá gỗ dậy, đặt dược liệu vào lại.
Tiếng kêu lập tức im bặt dừng lại.
Nhìn động tác của Trương Vinh Phương, trong đầu nàng vẫn trống rỗng.
Vừa nãy như vậy, thiếu chút nữa nàng đã chết chắc rồi.
Nếu như thật sự đụng vào, nhẹ thì cơ thể hủy dung, nặng thì trọng thương.
Khuôn mặt chịu thể trọng của cả cơ thể đâm vào khoáng thạch bén nhọn.
Đối với nàng chưa từng luyện võ mà nói, chắc chắn kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Nửa ngày sau, đợi đến khi giá gỗ đã sắp được chỉnh lại xong, Thùy Khê vẫn chưa hết kinh hồn.
"Đa... Đa tạ ngươi!"
Nàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
"Không cần, dễ như trở bàn tay mà thôi. May mà trước đó ta đã từng luyện võ qua, bằng không thì cũng không kịp." Sắc mặt Trương Vinh Phương dửng dưng.
"Bất kể nói thế nào, lần này ngươi đã cứu ta. Coi như ta thiếu ngươi một lần!" Thùy Khê chân thành nói.
Ngoài ra, hồi tưởng lại vừa rồi đạo y của nàng bị lật ngược, đoán chừng hai đùi và quần lót bên trong đều bị thấy hết.
Thùy Khê lập tức hơi đỏ mặt, lúc nhìn về phía Trương Vinh Phương lần nữa, cảm giác khác biệt hơn một chút.
Nhìn dáng người rắn chắc của đối phương, hình thể khôi ngô cao lớn, nàng không khỏi có một gợn sóng cảm giác an toàn xông lên đầu.
Quan sát tỉ mỉ lại, mặc dù ánh mắt thần sắc đối phương tang thương, nhưng làn da vẫn tốt, khí chất không giống Đại Linh.
"Trương Ảnh, hẳn là Đan phương võ hệ ngươi muốn tìm ở kệ sách hàng thứ hai thứ ba." nàng nhanh chóng thấp giọng nhắc nhở.