"Đến đến, nói cho ta nghe xem hôm nay huynh gặp phải chuyện li kì gì đi!"
Mặt Trương Thanh Chí tức khắc đỏ lên.
Không phải đỏ bình thường đâu, hắn ta há miệng muốn nói chuyện, lại một lần biến thành nói lắp.
"Ta... ta... không có..."
"Không có gì cơ? y dô huynh kích động cái gì?"
Nữ hài chuyển mắt, buông tay hắn ta ra, dạo quanh một vòng ở trước người Trương Thanh Chí với bộ váy liền.
Làn váy tỏa ra mùi hương, khiến người sau mơ hồ có chút đầu váng mắt hoa, miệng đắng lưỡi khô.
"Thế nào? Có đẹp không? Trước đó Tống Tuyết Trân vẫn còn cười ta không mua nổi đồ hải sa, huynh xem không phải ta cũng mua được rồi đấy sao?"
"Ừ... Đẹp." Trương Thanh Chí lắp bắp nói.
"Ta đã bảo mà, chỉ là bộ đồ này tốn nhiều tiền quá... Tiểu Chí ca..." Nữ hài lại sáp tới gần: "Tiền huynh cho ta mượn lần trước đã xài hết rồi, bây giờ ta đến cả số tiền để mua Nội Liễm Thanh Tâm đan dùng cho luyện võ cũng không đủ..."
"Ta... ta..." Suy nghĩ của Trương Thanh Chí rối thành một đoàn. "Ta... Có!"
Hắn vội vã vỗ ngực.
"Ai ya, vẫn là tiểu Chí ca đối xử với ta tốt nhất, dáng vẻ Giang Trừng bọn họ như vậy mà keo kiệt! Vẫn còn là từ nhỏ cùng nhau lớn lên đây!" Nữ hài nhất thời mặt mày rạng rỡ.
"Đừng... Đi tìm Giang Trừng!" Trương Thanh Chí vừa nghe tên, nhất thời có chút nóng nảy.
"Muội muốn... Mượn bao nhiêu? Ta... Có!"
Hắn lắp bắp vội vàng nói. Xoay người vội vàng lấy ra từ trong tủ đầu giường túi tiền của mình.
Chỉ là năm ngàn lượng ngân phiếu phía dưới túi tiền theo đó bị hiển lộ ra.
Nữ hài mắt sắc, một chút liền thấy được.
Nhất thời đến gần.
"Ai ya, tiểu Chí ca huynh lại có nhiều ngân phiếu như vậy à? Cho ta mượn những cái này nha! Sau này ta lại trả cho huynh sau!"
Nàng duỗi tay nhỏ ra, nhanh nhẹn cầm xấp ngân phiếu gấp nọ, sau đó nhón chân lên, thơm Trương Thanh Chí một cái.
Hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn, thì cảm giác một xúc cảm mềm mại chợt lóe lên trên gương mặt.
Cả đầu Trương Thanh Chí nổ tung đơ ra.
Hắn ta ngơ ngác đứng tại chỗ, vẫn hồi tưởng lại cảm giác vừa nãy.
Không biết qua bao lâu, cho đến ngoài cửa gió lạnh thổi qua, rơi ở trên người hắn ta, mới khiến cho hắn ta chậm rãi tỉnh táo lại.
Nhìn ngăn kéo trống rỗng, Trương Thanh Chí giật mình, thật lâu sau mới cười khổ một tiếng, đi ra phía trước, thả túi tiền mình lại ngăn kéo.
Đóng cửa lại, thổi tắt ánh nến, trong đầu của hắn ta nhiều lần vẫn còn nhớ tới hình ảnh vừa rồi.
Chỉ là tiền của Trương Ảnh sư huynh không có, hắn vốn dự định trả lại cho đối phương, hôm nay...
Chỉ có thể nghĩ cách tự mình bồi thường...
Trương Thanh Chí thở dài một hơi, trong mắt có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn nữa là thói quen.
Ngày hôm sau.
Thiên Bảo cung Đan đường.
Trong hỏa phòng Đan đường bận rộn, tràn đầy mùi thuốc.
Trương Thanh Chí mang một ít quà tặng mình bỏ tiền ra mua, nhẹ nhàng gõ một cánh cửa gỗ bao sắt nặng nề nơi góc hỏa phòng.
Hỏa phòng là một trong mấy bộ môn lớn nhất khi chia tách Đan đường ra, cũng là một trong mấy bộ môn quan trọng nhất.
Trương Thanh Chí xách đồ, chậm rãi tiến vào gian phòng.
Gian phòng không lớn, bên trong khắp nơi đều dùng giá chất đống nhiều loại đồ vật như hòn đá bó củi.
Trong góc còn có từng cái rương chất các loại nhiên liệu chỉnh tề.
Trong phòng, một tráng hán râu quai nón đang nằm ngủ trên một chiếc bàn đơn sơ.
Đạo bào trên người hán tử kia bị khói xông lửa đốt, cả áo toàn là từng khối màu đen, tóc râu đều giống như đã rất lâu rồi không xử lý, mất trật tự mà hoa râm.
"Viên sư huynh?" Trương Thanh Chí nhỏ giọng kêu hai tiếng, hắn ta biết là thật sự mặc kệ đối phương, để cho hắn ngủ, sợ rằng chờ đến xế chiều cũng vẫn chưa tỉnh lại.
Thế nên phải lên tiếng đánh thức.
Đợi một lát, hán tử kia động đậy vài cái, chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt mông lung nhìn hắn ta.
"Tiểu Chí? Tại sao lại là đệ?"
Thần sắc hắn có chút bất đắc dĩ.
"Sư huynh, lần này... ta..." Trương Thanh Chí nói còn chưa dứt lời, liền bị đối phương cắt đứt.
"Rồi rồi rồi, ta biết ý tứ của đệ, bên ta có thêm một người cũng không thành vấn đề. Chỉ là đệ cứ... Haizz..." Viên sư huynh bất đắc dĩ nhìn hắn ta, thật không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Trong Thiên Bảo cung này, Trương sư đệ trước mắt là nổi danh dễ nói chuyện, chỉ cái này thôi thì còn được, vấn đề là, thanh mai trúc mã kia... nghìn vàng của Lâm cung chủ kia...
Đương nhiên, nghĩ thế thôi, tới lúc bị Trương Thanh Chí cầu đến đầu rồi, hắn cũng xấu hổ chối từ.
"Được rồi được rồi, biết là đệ tìm đến ta nhất định không có chuyện tốt. Cho ta đi, lần này lại là ai?" Viên sư huynh vươn tay, không kiên nhẫn nói.
"Làm phiền sư huynh rồi." Sao mà Trương Thanh Chí không biết mình luôn luôn làm phiền sư huynh được, nhưng hắn ta vốn định trả hết tiền, lại bị tiểu Hạc mượn đi.