TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 505: Tiềm (5)

Trương Vinh Phương thở hắt ra.

Cảm giác được Nguyên Anh tiền kì, Nguyên Anh trong đan điền yếu đuối.

Hắn biết, vừa Kết Anh, là cần lẩn tránh các loại quấy rầy ốm đau của ngoại giới.

Bằng không hơi không chú ý thôi, Nguyên Anh vừa kết xuất sẽ bị sụp đổ lần nữa, lui về Kim Đan.

Trong khoảng thời gian này cũng là cái gọi là ngày đạo gia độ kiếp.

Đương nhiên, người khác cần độ kiếp, nhưng hắn thì có thể trực tiếp vượt qua luôn.

Lúc này, Trương Vinh Phương lại ấn một cái ở đằng sau Quan Hư Công.

Vụt.

Ba điểm thuộc tính tự do còn lại chớp mắt biến mất.

Mà Quan Hư Công mới vừa tiến vào Nguyên Anh tiền kỳ xảy ra biến hóa lần nữa, tăng lên tới Nguyên Anh trung kỳ.

Cảm giác Nguyên Anh suy yếu cấp tốc biến mất.

"Hình như vẫn không có thay đổi gì?" Trương Vinh Phương cảm nhận ký ức khổ tu lại lần nữa tràn vào trong đầu.

Nguyên Anh trung kỳ, có vẻ giống như với tiền kỳ, chỉ là thể tích Nguyên Anh vùng đan điền lớn hơn một vòng, không hơn.

"Lại nhìn phương diện võ công xem..."

Hắn đứng lên, vươn người, bắt đầu tập luyện một môn phù pháp cuối cùng.

Cho tới bây giờ, hắn chỉ còn thiếu mỗi môn Thái Linh Phù là không thể Nhập Môn Phá Hạn.

Trước đó cơ thể của hắn đã đến cực hạn, đến cả luyện Thái Linh Phù đều làm không được, khi vận chuyển khí huyết sẽ tự nhiên sản sinh ra cơn đau nơi nội tạng.

Nhưng lần này...

Trương Vinh Phương tập luyện Thái Linh Phù một lần lại một lần, hai mắt càng ngày càng sáng.

"Không đúng...!!"

Hắn nhạy bén phát hiện, cơ thể của mình hình như phát sinh biến hóa lớn nào đó.

Thái Linh Phù, lại có thể... Không có bất kỳ không khỏe nào.

Lúc này, Trương Vinh Phương đứng yên tại chỗ, suy tư chốc lát.

Chiêu số trên tay vừa chuyển, thân hình chớp động, bắt đầu tập luyện Kim Bằng Mật Lục vẫn chưa bắt đầu.

Từ Kim Bằng Mật Lục tầng thứ nhất.

Quả nhiên, hắn vẫn không hề cảm giác được cơn đau đớn nào cả.

Thân hình dừng lại.

Trương Vinh Phương phủ thêm ngoại bào, trong lòng có suy đoán.

"Nguyên Anh kỳ, dường như có một loại đặc thù nào đó đột phá..."

Hắn mơ hồ cảm giác, đột phá Nguyên Anh kỳ ở cái tuổi này dường như đã mở ra hạn chế nào đó trong cơ thể.

Về phần là hạn chế gì, có khi phải đợi sau này hắn phá hạn toàn bộ võ công phù pháp của Đại Đạo Giáo rồi mới biết được.

Phục hồi tinh thần lại, Trương Vinh Phương tiếp tục nhìn trị số sinh mệnh trên thanh thuộc tính.

"Trương Vinh Phương -- sinh mệnh: 47-47."

"Vẫn là trở về biên độ một cảnh giới tăng hai điểm sinh mệnh. Sắp năm mươi rồi..."

Đáng tiếc, hiện giờ thanh thuộc tính cơ bản chỉ có thể nhìn trị số sinh mệnh của người thường và của mình.

Đối mặt với cao thủ, tiếp xúc trong thời gian ngắn thì hoàn toàn không có khả năng thu thập ra toàn bộ tin tức của đối phương.

Cho dù là Thiên Nữ trước đó, ở chung hơn một tháng cũng chỉ có thể kiển tra ra một hạn mức thấp nhất cơ bản, hạn mức cao nhất hoàn toàn không nhìn thấy được.

Điều duy nhất Trương Vinh Phương có thể xác định, đó là cho dù là Thiên Nữ thì cũng chẳng khác gì nhiều so với người thường.

Cơ thể sẽ bị đao nhỏ cắt, bị thương sẽ chảy ra máu màu đỏ, vẫn có nhu cầu ăn uống hằng ngày.

Trừ cái đó ra, tư liệu còn lại không thu thập được.

*

Trương Thanh Chí nhíu mày trở lại trong phòng mình.

Đóng cửa thật kỹ, hắn ta mượn ánh nến, lấy ra từ trong ngăn kéo đầu giường một chồng ngân phiếu thật dày.

Đây là xấp ngân phiếu Trương Vinh Phương nhét cho hắn ta trước kia. Tổng cộng năm ngàn lượng.

Hắn ta chuẩn bị chờ sau này tìm cơ hội trả lại cho Trương Ảnh sư huynh kia.

Tuổi hắn đã cao, tích lũy nhiều tiền như vậy, cũng không biết là phải khổ cực bao nhiêu năm mới có thể đổi lấy.

Cộc cộc cộc.

Bỗng nhiên cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang.

Trương Thanh Chí vội vàng thả tiền lại ngăn kéo, đứng dậy sửa sang đạo y, đi ra phía trước mở cửa.

Ngoài cửa bóng đêm mông lung, dưới ánh trăng có một nữ tử nhỏ nhắn bên ngoài khoác lục sa tay nhỡ, bên trong mặc bộ váy liền thuần trắng thêu hoa.

Trông nữ tử không vượt qua mười bảy mười tám, mắt hạnh* lớn, tóc dài dùng châu thoa chia thành hai tiểu kế nhỏ, giống hai quả đào một lớn một nhỏ.

*đôi mắt hình cầu, xinh đẹp, dễ thương

Hơn nửa phần tóc dài còn lại buông xuống đằng sau, phân nửa rơi ở trước ngực.

Dưới ánh trăng, nữ hài ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thanh Chí, khuôn mặt nhẵn nhụi xinh đẹp như tinh linh lộ ra một biểu cảm căng thẳng lanh lợi.

"Tiểu Chí, mau mau mau, mau để cho ta đi vào, đừng để người bên ngoài thấy được!"

Nàng nhìn khắp xung quanh, giọng cũng đè rất thấp.

"Tiểu Hạc? Đã trễ thế này muội..." Trương Thanh Chí nói còn chưa dứt lời, thì đã bị nữ hài đẩy một cái, chen chúc đi vào cửa.

"Trời, hai ta còn chia ra ai với ai nữa!" Nữ hài trở tay thuần thục đóng cửa lại, nương ánh nến, nàng một phát bắt được tay của Trương Thanh Chí.