"Vậy phiền phức đạo huynh rồi." Trương Vinh Phương thấy hắn ta tuổi còn trẻ, phỏng chừng không khác mình là mấy. Thái độ khí chất cũng ôn hòa, ấn tượng đối với Thiên Bảo cung khá hơn một chút.
Dù sao thân phận trên mặt nổi của hắn, chỉ là tiểu quản sự của một nơi nhỏ bé không có danh tiếng gì.
Tầng lớp thân phận này, có thể nói là mỗi ngày Thiên Bảo cung có khả năng phải tiếp đãi không ít người.
Nhưng vị Trương Thanh Chí này còn có thể ôn hòa có lễ như vậy, có thể thấy được hàm dưỡng (tu dưỡng, biết kiềm chế, tiết chế bản thân) của hắn ta.
Rất nhanh, Trương Thanh Chí dẫn Trương Vinh Phương, dọc theo đường đi nhìn đạo điệp của hắn, bèn dẫn hắn tiến vào sơn môn, đi qua hành lang gấp khúc, ngang qua một thần điện đạo cung màu trắng thuần, tiến vào trong một căn phòng nhỏ.
Trong phòng nhỏ chỉ có mấy người, đều là gió bụi mệt mỏi như Trương Vinh Phương, vừa nhìn đã biết là đường xa mà đến.
Thấy Trương Vinh Phương tiến đến.
Có người xéo mắt lắc đầu.
"Lại có một người tới."
"Chư vị bình tĩnh chớ nóng vội, buổi chiều liền có hoạt động vấn sư. Đến lúc đó chư vị đều có thể chịu khảo giáo của pháp sư mình thích.
Nếu có thể vượt qua khảo giáo, giao nộp đủ phí dụng, liền có thể thành công bái sư.
Đương nhiên, nếu vấn sư thất bại cũng có thể giao nộp một số phí dụng, mời truyền sư trong cung truyền giới cho các ngươi."
Trương Thanh Chí giới thiệu rất rõ ràng.
Đương nhiên không phải Trương Vinh Phương đến đây chỉ đơn giản là vì truyền giới, mục đích của hắn là lấy được mật pháp Siêu Phẩm.
Bên Đại Trọng Quan đã nhắc nhở rất rõ ràng, “Hư Tượng phù pháp” từng đã là mật pháp Siêu Phẩm của Đại Đạo Giáo, hắn đã tới tay, chỉ thiếu bí dược -- Mê Lân Ngọc Tủy.
Mà bí dược đấy, cũng không phải thân phận phổ thông có thể tiếp xúc được.
Trước hết phải lên được vị trí khá cao trong Đại Đạo Giáo mới được.
Như vậy danh chính ngôn thuận tiếp xúc, tìm kiếm bí dược mới là điều kiện tốt nhất.
Trương Vinh Phương cũng không nghĩ rằng, đường đường đạo môn đại giáo thứ hai thiên hạ, sẽ không có cao thủ đứng đầu tọa trấn Tổ Đình? Nếu thật như vậy, chỉ sợ Tổ Đình sớm đã bị người khác xông nát rồi.
Dù là giáo phái hòa khí tới đâu, cũng tất nhiên sẽ bởi vì lợi ích mà bị người nhằm vào.
Lúc mấy người ngồi chờ đợi vấn sư.
Trương Thanh Chí đạo nhân kia hình như là người phụ trách đón khách, chỉ chốc lát sau, lại dẫn đến mấy đạo nhân mới. Mọi người ở đây đều là đường xa mà đến, trên người cao to vạm vỡ. Rõ ràng là không có một thân võ lực thì không có khả năng đi đến nơi đây. Trương Vinh Phương quan sát kỹ lưỡng, phát hiện bất luận là đối mặt với một đạo nhân nào, Trương Thanh Chí đều khách khí có lễ, ôn hòa khiêm tốn.
Tu dưỡng như vậy, không phải người bình thường có thể làm được.
Chỉ chốc lát sau, có đạo đồng dâng trà nóng lên.
Trương Vinh Phương bưng lên cạo nhẹ miệng, một mùi huyền sâm thản nhiên dũng mãnh vào xoang mũi.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trên mặt tường phía bên phải có treo một bộ bảng chữ thư pháp, trên đó viết: Đạo sinh nhất, nhất hóa vạn vật.
Trên mặt tường bên trái thì có một bảng chữ khác, trên đó viết: Vấn sư ba muốn.
Nhất vấn văn công, nhị vấn võ nghệ, tam vấn phẩm đức."
Phía dưới là các loại án lệ khảo hạch chi tiết, trong đó còn có chữ “trung quân báo quốc”.
Lúc này đã có hai người phát hiện bản chữ này, đứng dậy tỉ mỉ bắt đầu kiểm tra.
Trương Vinh Phương thấy cái thứ nhất phải khảo hạch chính là văn công, trong lòng hơi động.
Với điều kiện hôm nay của hắn, nếu muốn bộc lộ tài năng ở Thiên Bảo cung, chỉ dựa vào võ nghệ phẩm chất thấp mà Trương Ảnh biểu hiện ra lộ ra là không được.
Ban đầu khi Trương Ảnh đảm nhiệm chức vụ Minh Kính Cung Đàm Dương thì vẫn là Tam Phẩm, cho dù sau đó đột phá Tứ Phẩm.
Ở Minh Kính Cung đều chỉ có thể coi là thưa thớt bình thường, ở chỗ này lại càng không đáng giá nhắc tới.
Trừ phi hắn để lộ thân phận Linh Sứ, bằng không ở Thiên Bảo cung đừng nghĩ có thu hoạch ở mặt võ nghệ.
"Biện pháp duy nhất, chính là văn công!"
Trương Vinh Phương nhìn thanh thuộc tính của mình, hôm nay hắn đã có tu vi Cửu Chuyển Kim Đan đấy.
Cho dù văn công không thể quan sát ở bên ngoài, nhưng hắn đã thuộc các cảnh giới văn công như lòng bàn tay.
Có lẽ có thể...
Lúc này, hắn đứng lên, đi tới bên cạnh Trương Thanh Chí đang dặn dò mọi người nơi cửa.
“Vị đạo huynh này, có thể mượn một bước nói không?" Trong tay hắn lặng lẽ có thêm một tấm lá vàng.
Bên ngoài Đại Đô mấy trăm dặm -- Phù Đồ Sơn.
Một lão nhân tóc hoa râm trông giống lão nông, tay cầm trượng gỗ, ngồi trên một con lừa không nhanh không chậm đi hướng phía Đại Đô.
Tròng mắt của lão nhân vẩn đục, vóc người nhỏ gầy, trông hơi có chút dinh dưỡng không đầy đủ.
Khiến người ta kỳ dị là, trên con đường từ Phù Đồ Sơn chạy tới Đại Đô chỉ có một người một lừa của lão nhân.