TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 494: Tuyệt (5)

Linh đình hiếu chiến, thường xuyên điều binh khiển tướng, chiến sự lại càng nhiều hơn.

Vì vậy quanh thân Đại Đô có ba vệ thành lớn dựa vào.

Một là hộ vệ trú quân.

Một là hậu cần phụ trợ chuyện nhà nông.

Một nơi tiếp đãi sứ giả và chất tử của các nước.

Trong đó Dương Sóc chính là thành trì đặc thù được xây dựng để tiếp đãi sứ giả và chất tử các quốc gia.

Thực lực quốc gia Đại Linh mạnh, hiếm thấy trên đời, thế cho nên các quốc gia lớn nhỏ chinh phục được có mấy trăm.

Đại đa số quốc gia trong đó đều bị lệnh cho phái chất tử thường trú Đại Đô.

Chỉ riêng đám những chất tử và tòng thị nữ bộc (thị nữ đi theo) thì đã có mấy vạn người.

Mà chi tiêu sinh hoạt hàng ngày quay xung quanh mấy vạn người ấy, chính là một số lớn lưu động hằng ngày.

Cộng thêm thương đội các quốc gia hàng năm lui tới đây, để vận chuyển vật tư cuộc sống cho các chất tử lại hấp dẫn nhiều thương gia nông dân.

Lâu rồi, dần dần một vệ thành không nhỏ chậm rãi phát triển lên.

Càng về sau, Đại Linh dứt khoát đi đoạt nhiều người thợ tay nghề giỏi, bác sĩ học giả ném đến nơi đây.

Từ đó cũng tạo thành, thành thị có phong cách đặc biệt như Dương Sóc.

Mà có chút quái dị là, Thiên Bảo cung với tư cách là Tổ Đình Đại Đạo Giáo, liền vừa lúc nằm trên núi Thiên Bảo rất gần ngoài thành Dương Sóc.

Núi Thiên Bảo, góc Tây Bắc của Dương Sóc.

Tạo thành hình tam giác với Đại Đô, Dương Sóc.

Chỉ là cách Dương Sóc thêm gần hơn nhiều, cho nên về khu vực là thuộc về Dương Sóc.

Lúc này sắc trời mới vừa rõ ràng, tầng mây như cầu thang.

Chân núi, trước thềm đá sơn môn dài phía dưới, khách hành hương du lịch đến Thiên Bảo cung dâng hương nối liền không dứt.

Giữa dòng người qua lại dày đặc, một bóng người cao hơn một mét chín, người mặc đạo bào xanh đậm, tay cầm văn điệp thân phận, bước dọc theo thềm đá để leo lên.

Trương Vinh Phương mới đến nơi này liền có chút không thích ứng.

Không thích ứng nơi mũi.

Bởi vì toàn bộ núi Thiên Bảo quá thơm. Khắp nơi là hoa tình màu trắng.

Hoa tình là một loại hoa đặc biệt Linh đình cố ý bồi dưỡng ra, sắc thuần trắng, mùi rất thơm, có thể bay vài dặm.

Đồng thời vẫn còn dễ trồng cực kỳ, vừa trồng chính là một mảng lớn.

Hiện giờ nhìn toàn bộ núi Thiên Bảo từ xa, khắp nơi đều là biển hoa tình trắng.

Mà từng tòa kiến trúc cung tường của Thiên Bảo cung thì như ẩn như hiện, xa hoa lộng lẫy ở trong biển hoa.

Lượng lớn biển hoa thu hút đến vô số con bướm đủ màu.

Lúc này bên cạnh Trương Vinh Phương có ít nhất mười mấy con bướm bay loạn xung quanh.

Hắn lười để ý, vừa leo lên thềm đá, trong đầu vẫn còn nghĩ lại các loại tin tức do Yến Song của nhánh Thái Thanh Cảm Ứng môn nói tới.

Linh đình lại có thể nắm giữ Linh Lạc mạnh nhất thiên hạ, đây là điều hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Mà con đường hắn còn có thể bước tiếp hiện giờ, nói là ba cái.

Nhưng thật ra chỉ có một cái.

Linh đình là Linh Lạc, Cảm Ứng môn cũng là Linh Lạc, chỉ có Cực Cảnh.

"Không đúng! Cực Cảnh cũng rất có vấn đề. Biến mình thành người điên mới có thể đổi lấy lực lượng".

Trương Vinh Phương lắc đầu trong lòng.

Hắn bỗng nhiên liên tưởng tới Thiên Nữ, người kia thỉnh thoảng lại quên chuyện, phỏng chừng chính là do Cực Cảnh đưa đến.

"Nếu mọi chuyện đúng là giống như Yến Song nói, vậy thế giới này cũng quá tuyệt vọng."

Đến bây giờ, Trương Vinh Phương còn có thể rõ ràng hồi tưởng lại, lúc tượng thần màu đồng đột nhiên bắn ra châm kim loại đâm vào mi tâm của tên cờ bạc nọ trước đây.

Một màn kia, chỉ sợ hắn thực sự cả đời khó quên.

Hắn tuyệt đối không muốn trong đầu mình bị thứ ngoại lai ghim vào cái gì đó.

Cái loại trạng thái quỷ dị đó đến cả thần trí đều bị ảnh hưởng, lại mất đi tự do bị khống chế, ai nguyện ý thì lên đi.

Dù sao hắn là mặc kệ.

"Xem trước một chút đi, Cảm Ứng môn đi Linh Lạc, nếu như đạo mật pháp của Đại Đạo Giáo cũng đi Linh Lạc."

Hắn thật sự không biết nên bước tiếp như thế nào nữa.

Có lẽ, chỉ có thể tìm đường ra từ dị năng thuộc tính của mình?

Theo thềm đá một đường đi lên trên.

Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn sơn môn từ từ đến gần.

Đang định lấy ra văn điệp thân phận.

"Có phải là Trương Ảnh Minh Kính Cung Đàm Dương?"

Bên trong sơn môn, vừa lúc có một đạo nhân chậm rãi đi ra.

Đạo nhân kia có khuôn mặt tuấn tú, hai mắt thanh thản, mặc đạo bào xanh đậm bó sát, lưng đeo đai ngọc màu tím, đầu đội mũ bạch liên tam bảo.

Dễ thấy nhất là, vóc người đạo nhân này cao to, so với Trương Vinh Phương cũng không kém bao nhiêu.

Gió núi thổi qua, có thể rõ ràng thấy được đạo bào bó sát người hắn, làm nổi bật lên vóc người cường tráng.

"Bần đạo chính là Trương Ảnh, vị đạo huynh này là?" Trương Vinh Phương ôm quyền chắp tay.

"Tại hạ Trương Thanh Chí, trước đó thấy danh sách và bức họa của đạo huynh đến đây. Tính toán đại khái một cái, đã nhiều ngày hẳn là nên tới nơi đây rồi." Đạo nhân ôn hòa trả lời.