Chớ nói chi là cung nỏ súng kíp gì.
Nếu so sánh với nhau, nhìn xem vừa rồi thân thủ Trương Hợp, nói không chừng vài người bọn họ thật sự chẳng đủ cho người ta đánh.
"Trương Hợp, ngươi biết người ngươi đả thương là ai không?" Phùng Khách Cần trầm giọng hít sâu một hơi, nói.
"Phùng gia ở Vu Sơn, cũng có sản nghiệp không nhỏ ở Đại Đô, công tử tiểu thư chủ gia hoàn toàn không trêu chọc ngươi, đã bị ngươi ra tay độc ác, chỉ sợ việc này không thể thiện ý."
"Ha ha, hôm qua hai tiểu tạp chủng này thả rắn, hạ độc nước tắm của ta, hôm nay còn động vào túi lương khô của ta. Thật sự cho là ta không biết cái gì hay sao?" Trương Vinh Phương cười lạnh.
"Trương huynh đệ, nói chuyện làm việc, cần phải coi trọng bằng chứng, võ công ngươi mạnh, nhưng bây giờ Đại Linh hưng thịnh võ lực, ngươi cũng không muốn mình bị truy nã khắp nơi đâu đúng không?" Trịnh Gia Hưng lên tiếng nói.
Vừa rồi lúc giao thủ, hắn ta thật sự bị hù dọa, một cái chớp mắt, cổ tay ba người bọn họ bị phế đi hết.
Thực lực thế này.... Sợ chí ít là lục phẩm!
Lục phẩm là khái niệm gì?
Ở phủ Vu Sơn, đây là cao thủ cường hãn có thể phụ trách mấy chục vạn sản nghiệp.
Là cao tầng cốt cán các đại gia tộc tôn kính dâng tặng làm khách quý.
Người ở tuổi này đã có được thực lực như vậy, đi đến Đại Đô, thì sớm muộn cũng có thể kiếm ra thành tựu!
Nói thật, hắn ta không muốn tiếp tục đắc tội Trương Hợp nữa. Cho nên trước tiên lên tiếng hòa hoãn bầu không khí lại.
"Truy nã? Ha ha, có tin bây giờ lão tử diệt khẩu toàn bộ các ngươi luôn không, dù sao nơi này cũng là rừng sâu núi thẳm, không ai biết. Giết sạch mấy người, ai còn biết được là ta làm?" Trương Vinh Phương cười âm trầm nói.
Lúc này hắn nhón chân nhún nhẹ một cái, đá một cái túi trên lưng Phùng Lộ ra.
Cái túi hồng nhạt lăn xuống ra, rơi trên mặt đất khách điếm.
"Hai tiểu tạp chủng này dám hạ độc lão tử đây, hôm nay ta phế bỏ tứ chi bọn họ, có gan thì ngươi bảo Phùng gia tới tìm Trương Hợp ta mà gây phiền phức. Xem bọn họ có dám hay không."
Trương Vinh Phương còn chưa dứt lời, vừa ra chân nhanh như thiểm điện, hạ mấy cước trên người Phùng Lộ Phùng Hâm.
Sau tiếng gãy xương thanh thúy, hai người trong hôn mê bị đau đến mức kêu lên thảm thiết.
Không ai dám lên tiếng.
Đám người tiểu nhị trong khách điếm đã sớm trốn đến một góc sau quầy.
Người thương đội Phùng gia, từng người đều không dám thở mạnh.
Lúc này đã có không ít người nghĩ thấu trong lòng.
Bọn họ thân làm hộ vệ, ít nhiều cũng từng thấy hai người Phùng Lộ Phùng Hâm nuôi rắn, chỉ là trước đó không dám mở miệng.
Còn có bản thân mình cũng từng bị hai người trêu cợt, làm bị thương. Lúc này nhìn thấy hai người trọng thương ngã xuống đất, ngược lại trong lòng có loại thoải mái không nói ra được.
Rất nhiều người đều đã hiểu, lời Trương Hợp nói vô cùng có thể đều là thật.
Trên mặt Phùng Khách Cần lúc xanh lúc trắng.
"Trương Hợp, nói đến cuối cùng, ngươi cũng chỉ là hoài nghi chủ gia hạ độc ngươi. Ngươi không có bằng chứng đúng không?"
"Chê cười, lão tử đây cũng không phải quan phủ mà? Có hoài nghi còn chưa đủ?" Trương Vinh Phương cười lạnh nói.
"Đã có bằng chứng, còn đến phiên ngươi hỏi ta? Mẹ nó toàn bộ Phùng gia đều phải chết!"
Phùng Khách Cần bị nói móc không còn lời nào đáp lại.
"Còn có, đừng cho là mấy người sẽ báo quan! Chờ đến Đại Đô… khà khà, muốn tìm quan hệ đúng không? Có thể, ta đây tùy tiện tìm chút quan hệ, xem là Phùng gia ngươi lợi hại, hay là Trương gia ta đây lợi hại!"
Trương Vinh Phương cười lạnh, vơ vét một lần trên người hai đứa nhóc, lấy đi túi tiền, sau đó tiện tay vung lương khô của mình lên trên mặt đất.
Hắn cầm lấy hai túi lương khô của Phùng Hâm Phùng Lộ, quay người rời khỏi.
Cuối cùng hắn vẫn quá thiện lương.
Chỉ là phế bỏ hai tiểu tạp chủng kia, bóp nát xương cốt bọn họ thành rác rưởi, để nửa đời sau bọn họ chỉ có thể nằm mà sống.
Nếu đổi thành tội phạm thực sự như Đãng Sơn Hổ, đám người ở đây đừng ai mong được sống trở về.
Sau khi Trương Vinh Phương rời khỏi, lúc này Phùng Khách Cần mới vội vàng vọt tới trước người huynh muội Phùng Hâm, kiểm tra thương thế.
Chỉ là chuyện khiến sắc mặt hắn ta khó coi, tổn thương của hai người đều là bị gãy xương vỡ nát, về sau....
"Lần này thù kết lớn...." Ánh mắt Phùng Khách Cần lóe lên đau lòng.
Hai hài tử từ nhỏ đã bị đưa ra ngoài học võ, không ngờ rằng bây giờ mới quay về thì đã gặp phải chuyện lớn như vậy.
Thực ra từ rất sớm trước kia, hắn ta đã khuyên nhủ hai người, nhưng hai đứa nhỏ hoàn toàn không nghe.
Bây giờ....
Hắn ta không có quá nhiều tình cảm với hai hài tử này, nhưng là cảm thấy tiếc hận lo lắng cho chủ gia.
Nếu như là quân nhân phẩm chất thấp, Phùng gia còn có thể trả thù lại.