TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 482: Bản tâm (3)

"Ơ! Ở đây còn một con!" Khách trọ bàn bên kêu to.

Rất nhanh, người chung quanh cũng phát hiện ra con rắn đen bị Trương Vinh Phương giẫm chết dưới chân.

"Thân thủ Trương lão đệ không tệ! Như này là đã từng luyện cước pháp à?" Lão Trần đầu lĩnh hộ vệ dựng lên ngón tay cái với Trương Vinh Phương.

"Đâu có đâu có, chỉ là tùy tiện luyện chút để khoẻ người và phòng vệ thôi." Trương Vinh Phương chắp tay.

Thân phận của hắn bây giờ là một quân nhân bình thường dự định đi Đại Đô xông xáo mở mang tầm hiểu biết.

Vì gia đạo sa sút, không thể không ly biệt quê hương, đi ra bên ngoài cố gắng xông ra tạo sự nghiệp.

Thực ra thân phận như vậy rất nhiều.

Không ít quân nhân lưu lãng tứ xứ, không có chỗ ở cố định, hầu như đều là thân phận như vậy.

Sau khi khách khí vài câu, mọi người cẩn thận kiểm tra mặt đất, xác định hết rắn độc rồi, lúc này mới tiếp tục ngồi xuống ăn cơm.

Trương Vinh Phương ứng phó xong, ngồi xuống lại nhìn tới hai công tử tiểu thư Phùng gia, nơi đó đã không có ai.

Sau buổi cơm tối là trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối thương đội sẽ không nghỉ ngơi dã ngoại vào buổi tối.

Một vài người bằng lòng tiêu tiền thì thuê phòng nhà trọ ở.

Người nào không nỡ lòng, thì dựng cái lều chắn gió trong sân rào ngoài khách điếm, lại mượn hộp quẹt đốt một đêm.

Trương Vinh Phương lên lầu hai, đi vào trong căn phòng mình thuê.

Hắn phân phó tiểu nhị nấu một thùng nước mang lên tắm rửa, sau đó tự mình khoanh chân tu hành văn công.

Lần này hắn thông qua Minh Kính Cung bên Đàm Dương xin cho, trực tiếp đi tới tổng đàn Thiên Bảo cung bồi dưỡng.

Như vậy sẽ hoàn toàn tránh khỏi hệ thống của Kim Sí Lầu.

Mục đích chính là không hấp dẫn sự chú ý của người khác, tận lực khiêm tốn làm việc.

Thiên Nữ bên ấy vẫn luôn chưa có tin trả lời, mặc dù tổng lầu vẫn còn, cấp Linh cũng vẫn còn đang đương chức, nhưng tình thế thoáng có chút không ổn.

Hắn dự định đổi một góc độ khác đi vào Đại Đô chậm rãi điều tra tình huống.

Vừa vặn, bây giờ hắn còn chưa có đạo hiệu, đến Thiên Bảo cung bái thượng sư thụ giới, cũng phải có hành vi.

Có không ít đạo nhân đều làm như thế, thời gian còn trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, đi về Tổ Đình, một là bồi dưỡng, mà nói không chừng có thể là tới tìm cơ hội, vào mắt đại nhân vật trong Tổ Đình, từ đó một bước lên trời.

Phải biết, ở Đại Linh, hợp nhất miếu học không phải là nói bừa.

Cao tầng Đạo môn, Phật môn cũng nắm trong tay không ít quyền lực thực tế của Đại Linh.

Thậm chí ngay cả học viện thư viện đã từng do Nho Môn nắm giữ, cùng với học cung đều được quy về đạo Phật quản hạt.

Tập Hiền viện không chỉ quản lý tôn giáo Đại Linh, còn quản lý chế độ giáo dục thi cử của cả đế quốc.

Cũng là quy tắc chế định, làm sao khảo hạch ra nhân tài từ các học viện thư viện trong học cung, làm sao đề cử nhân tài làm quan các loại.

Đều do Tập Hiền viện nắm giữ.

Quyền lực lớn như này, đúng là hiếm thấy trên đời.

Cho nên, sau khi có thành tựu thì tiến về Thiên Bảo cung bồi dưỡng như Trương Vinh Phương không phải số ít.

Vào lúc hắn an tâm chờ đợi tu hành.

Trong bếp sau khách sạn.

Hai bóng người khéo léo, âm thầm đi qua bãi đất trống nấu nước.

Dưới ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt hai người này.

Đương nhiên đó là hai song sinh của Phùng gia.

Thiếu niên tên là Phùng Hâm, thiếu nữ tên là Phùng Lộ. Lúc này hai người nhìn nồi nước lớn đang được nấu, trong mắt bốc lửa giận.

"Người kia lại dám giẫm chết Tiểu Hắc của ta! Không phải chỉ là một trò đùa nho nhỏ sao? Thế mà dám ra tay ngoan độc như thế! Tra rõ được tên tiểu tử kia muốn dùng nồi nước nào chưa?" Thiếu nữ Phùng Lộ hung tợn nói.

"Ờm, cái bên trái đó. Ngươi định làm gì?" Phùng Hâm chỉ chỉ.

"Hạ chút đồ tốt cho hắn." Phùng Lộ cười ha ha hai tiếng.

"Ngươi định dùng đồ tốt sư phụ bọn họ cho?" Phùng Hâm kinh ngạc nói, "Hay là không được đâu, rất đắt...."

Huynh muội bọn họ, từ nhỏ đã được đưa đến Thanh Diệp môn tập võ.

Bây giờ học thành trở về, trên đường đi gặp không ít chuyện, cũng giải quyết thoải mái.

Chính là ngay thời điểm đắc chí vừa lòng, lúc cơm tối đã thả hai con vật nuôi ra ngoài tự kiếm ăn, lại không ngờ, trong đó Tiểu Hắc thế mà bị người ta dùng một cước giẫm chết tươi.

"Dù sao lần này chúng ta đi Đại Đô là theo chân thúc thúc, với bản lĩnh của thúc thúc, hán tử nghèo kiết hủ lậu như tên nhóc kia, giết chết thì giết chết thôi. Thời gian trên đường dài như vậy, cũng không phải không có người sinh bệnh rồi chết."

Phùng Lộ nói khẽ, trong mắt lóe ánh sáng ác độc.

"Lỡ như… lỡ như bị Phùng thúc phát hiện thì làm sao bây giờ?" Phùng Hâm truy vấn.

"Phát hiện thì phát hiện thôi, chỉ cần hắn đừng kêu ra là được. Nếu làm phiền ta, ngay cả hắn cũng chết!" Phùng Lộ không nhịn được nói.