Dù sao U Hằng Đao lão gia tử đã treo một giải thưởng cực kỳ lớn.
Khi Thiết đạo nhân xuất hiện trước đó, mọi người đều rất hoảng sợ.
Nhưng là bây giờ có đồ vật khắc chế, có mũi nhọn đi ở phía trước, không đi lên đánh nhau được, chẳng lẽ không thể đi phía sau uống tí canh?
Thấy thế, Trương Vinh Phương lắc đầu trong lòng.
Lúc này hắn mới mơ hồ đoán được Thiết đạo nhân có lẽ đã nhìn thấy mình nên nhanh chóng rời đi.
Rõ ràng là hắn ta đã nhận thấy điều gì đó.
Và điều này rõ ràng không liên quan gì đến đám người này.
Thấy đám người Ôn Thiếu Đông đang tràn đầy phấn khởi, chuẩn bị trắng trợn tìm kiếm, săn giết Thiết đạo nhân kia.
Trong lòng Trương Vinh Phương không nói nên lời. Chưa nói đến chuyện lúc trước Chính Minh hội có nhiều người mất tích như vậy. Chỉ chuyện trước kia có hai người cửu phẩm đi vào nhưng chỉ có một người quay lại, họ phải biết chuyện này chứ?
Bây giờ lá gan lại thực sự lớn như vậy? Chỉ có chút tay nghề như vậy thôi mà dám dùng cứng đối cứng với Thiết đạo nhân?
Lúc này, Ôn Thiếu Đông lại lên tiếng.
“Chư vị, nói vậy mọi người vừa rồi chắc hẳn đã nhìn thấy sự hung tàn của Thiết đạo nhân. Bây giờ khó khăn lắm chúng ta mới phát hiện ra phương pháp khiến hắn e ngại, chúng ta nhất định phải đoàn kết mới có thể hoàn toàn phòng ngừa sự đánh lén và tàn sát của đối phương.”
“Cho nên, Ôn mỗ ta đề nghị ở đây, hy vọng mọi người sẽ tuân theo sự sắp xếp thống nhất của chúng ta.
Để phòng ngừa Thiết đạo nhân lại tấn công một lần nữa, chúng ta phải bố trí nhiệm vụ cho từng người.”
Hắn ta dừng lại giây lát.
“Đương nhiên, nếu không muốn phối hợp thì có thể rời đi ngay bây giờ. Để không ảnh hưởng đến đội hình của chúng ta, khiến cho Thiết đạo nhân kia thừa cơ lợi dụng.”
Lúc này, đám người tán nhân tụ tập lại đây trao đổi ánh mắt với nhau, đều biết muốn chia được một chén canh thì phải đóng góp sức lực, nếu không sẽ bị trục xuất.
Ngay lập tức rối rít đáp ứng, hầu hết đều đồng ý theo yêu cầu của Ôn Thiếu Đông.
Trương Vinh Phương quá lười nói mấy lời vô ích, mặc dù hắn không biết Ôn Thiếu Đông này có lá bài tẩy gì. Nhưng vừa rồi Thiết đạo nhân đã quay xoay người bỏ chạy thật.
Cho nên, mặc dù tầm mắt đối phương đang nhìn mình, nhưng có lẽ có một phần nguyên nhân khiến hắn ta sợ hãi rời đi là bởi vì vũ khí bí mật mà Ôn Thiếu Đông đang mang theo?
Nếu người này đã tự tin như thế thì cứ tùy hắn ta đi.
Nhưng mà, nghĩ đến tốc độ thân pháp của Thiết đạo nhân lúc trước.
Hắn vẫn không nhịn được lên tiếng.
“Ôn hội chủ, ta đề nghị các ngươi tốt hơn nên để cho tất cả những người từ nhị phẩm trở xuống đều lui ra. Nếu cấp độ này ở lại chỗ này, cũng vô dụng với tốc độ thân pháp của Thiết đạo nhân, ngược lại còn thể bị người đó dùng làm bình phong, vô duyên vô cớ tử thương.”
Chính Minh hội này, mặc dù có chút ngu xuẩn, nhưng vẫn là một nhóm người tốt không sợ sống chết.
Có thể mạo hiểm vào rừng vì những đồng môn trước kia, rõ ràng là có cảm tình chân thật.
Vì vậy hắn mới có lòng tốt nhắc nhở.
“Đa tạ huynh đài đã nhắc nhở, nhưng chúng ta tự có sắp xếp. Tuy thân pháp của Thiết đạo nhân đó khá mạnh, nhưng nếu dám xông lên thật, một khi đến gần sẽ không giết cũng bị thương!”
Ôn Thiếu Đông tự tin cười nói.
Hắn ta đánh giá Trương Vinh Phương.
“Hơn nữa, huynh đài thoạt nhìn võ nghệ cao cường, có thể gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, cùng nhau đánh địch.”
“Tạ hạ sẽ không vào, các ngươi cứ tự mình quyết định là được.” Trương Vinh Phương khéo léo từ chối. Hắn nhìn đám thành viên ngu xuẩn khác của Chính Minh hội. Đột nhiên hiểu tại sao đám người này luôn không có cách nào nắm được Mộng Chu...
Đường đường là cửu phẩm đảm nhiệm hội chủ, kết quả là ngay cả hai kẻ ngũ phẩm của Kim Sí lầu cũng không thể đè ép được.
“Trước tiên phải nói lời thô tục. Nếu các ngươi không nghe theo chỉ huy thì phải ngay lập tức rời khỏi khu rừng.
Nếu không, đợi lát nữa tạo thành hiểu lầm gì đó, đừng trách chúng ta nói mà không làm.”
Sau khi bị từ chối, vẻ mặt của Ôn Thiếu Đông trở nên lạnh lùng.
Rõ ràng, lo lắng Trương Vinh Phương và những người khác sẽ ngồi ở phía sau để ngư ông đắc lợi.
Trương Vinh Phương cười khẽ một tiếng, xoay người rời đi.
Trần Diệu Đồng cau mày nhìn cảnh này. Nhìn Trương Vinh Phương dần dần đi xa.
Cuối cùng nàng không thể không lên tiếng hỏi.
“Ôn hội chủ, tại sao ta cảm thấy lúc trước Thiết đạo nhân kia không phải là tránh các ngươi… mà là tránh những thứ khác?”
Ôn Thiếu Đông liếc nhìn Trần Diệu Đồng, thấy cô nương này có dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, lúc này thái độ của hắn ta lập tức tốt hơn một chút.
Hắn cẩn thận nhớ lại Thiết đạo nhân vừa rồi.
“Vị cô ạ nương này nói rất có lý. Quả thực, hành động của Thiết đạo nhân kia rất đáng ngờ. Có thể hắn ta đang tìm một nữ tử mới thích hợp để dùng làm tế phẩm.