Nếu không phải chúng ta nhiều người, chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ sợ hắn ta đã xông lên.”
Nghe đồn của các thiếu nữ trong rừng, những nữ tử này bị bắt làm tế phẩm.
Những gì Ôn Thiếu Đông nói cũng có lý, nhưng Trần Diệu Đồng luôn cảm thấy người vừa rời đi kia…
Dám một mình rời đi, còn ở trong rừng rậm nguy hiểm như vậy, chắc chắn rất tự tin.
Dù sao Thiết đạo nhân mới liên tiếp giết chết rất nhiều người như thế.
Vậy mà người đó… vẫn tự tin đến thế.
Điều này không khỏi khiến cho người ta có một số suy đoán.
Thêm một điểm nữa là từ nhỏ Trần Diệu Đồng đã quan sát cẩn thận.
Trước đây nàng đã nhìn thấy hai lần liên tiếp sự thay đổi chuyển động tinh tế giữa Thiết đạo nhân và Trương Vinh Phương.
Điều này khiến nàng lờ mờ cảm thấy người rời đi kia có thể biết điều gì đó.
Phóng đại hơn nữa, nàng cảm thấy Thiết đạo nhân có vẻ không dám đến gần là vì người đó.
Nhưng loại suy đoán này quá phiến diện, nàng không dám nói ra.
Nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh, bọn họ bắt đầu phân tán cảnh giới dưới sự chỉ huy của Ôn Thiếu Đông.
Còn các thành viên của Chính Minh hội cầm vũ khí bí mật, dàn đều ra, cảnh giác cao độ với hoàn cảnh xung quanh.
Trong lòng Trần Diệu Đồng càng ngày càng ổn định, dù sao có nhiều người ở chung quanh như vậy, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
“Muội muội, ngươi chớ suy nghĩ lung tung, phối hợp thật tốt với Ôn hội chủ. Lúc trước ngươi chưa thấy sự cường hãn của Thiết đạo nhân kia vừa rồi...”
Lâm Hoan tiến lại gần, trên mặt bây giờ còn có chứa một tia nghĩ mà sợ.
“Người đó mạnh mẽ đến nỗi không thể đánh được áo giáp toàn thân của hắn ta. Bọn ta dùng độc phấn và dầu hỏa, nhưng vẫn không thể đánh trúng hắn ta.
Chỉ có thể nhìn những người xung quanh mình bị giết từng người từng người một.”
Nghe nàng ấy miêu tả, nội tâm Trần Diệu Đồng cũng nâng lên.
Nhưng lúc này xung quanh, từng cây từng cây đuốc chiếu sáng cả cánh rừng, xung quanh nhất thời được chiếu rọi sáng ngời.
Loại ánh sáng này khiến trong lòng nàng bớt đi rất nhiều lo lắng.
“Đi thôi, tiếp tục tiến về phía trước.” Ôn Thiếu Đông cất cao giọng nói: “Theo tình báo Chính Minh hội bọn ta nhận được, nơi ở của Thiết đạo nhân có lẽ ở một đạo quan bỏ hoang ở phía trước.
Chúng ta hoàn toàn có thể ôm cây đợi thỏ ở chỗ đó, hoàn toàn tiêu diệt tên ác ôn này!”
Sĩ khí của các thành viên Chính Minh hội dồn dập tăng vọt, hét lớn theo.
Về phần những tán nhân bị thương vong nặng nề vừa rồi và những người còn lại của hai đội sống sót, khi nghe thấy tiếng hét sắc mặt tái đi, trong lòng cũng cảm thấy hơi hơi nhẹ nhõm hơn một chút.
Ở đây nhiều người như vậy, cộng thêm đã có chuẩn bị từ lâu, nhất định sẽ khiến Thiết đạo nhân kia đến được mà không về được!
Những lời của Ôn Thiếu Đông đã mang lại cho họ sự tự tin lớn.
*
*
*
Trong rừng.
Thân hình Trương Vinh Phương bay như tên bắn, không ngừng lướt qua các chướng ngại vật trên mặt đất.
Những cây chết đổ xuống, đám đá rơi vãi, đống đất nhô lên, những vết nứt trũng, khe rãnh.
Địa hình trong toàn bộ khu rừng khá phức tạp.
Thỉnh thoảng, những con chim đen tương tự như kền kền bay trên đầu, tạo ra những tiếng kêu kỳ quái.
Những con chim đen này hình như đang nhìn chằm chằm vào các sinh vật sống.
Trương Vinh Phương chạy được một quãng, ngẩng đầu nhìn, có thể nhìn thấy con chim đen mới đậu trên cây.
Không lâu sau, một đạo quan màu đen rách nát hiện ra trước mặt hắn.
Nhìn từ xa, đạo quan này giống như một khoảng sân âm u được bao quanh bởi cây cối.
Cánh cửa cổng lớn bị hỏng, một nửa có, một nửa không.
Sân đầy lá rụng, cành cây và bùn.
Gạch lát nền ban đầu cũng đầy vết nứt, khe hở và lỗ hổng. Vài vết nứt gạch cũng mọc lên những đám cỏ xanh mướt.
Trên tường có những vết nứt rất lớn, bên ngoài những vết nứt bị từng tầng từng tầng những dây thường xuân và dây leo khô héo bao phủ.
Những dây leo khô héo chết ở phía dưới lại bị những dây leo mới đè lên, che lấp.
Cứ thế tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, nhìn từ xa tựa như một bức tường dây leo.
Trương Vinh Phương từ từ đến gần cửa.
Nhìn vào bên trong từ phần còn thiếu của cánh cửa.
Trong sân, một lư hương hoen gỉ được đặt giữa nơi hoang vắng. Trong lư hương đầy nước bẩn
Ngoài ra còn có một số côn trùng chết và lá cây lộn xộn trôi nổi trên mặt nước.
“Nơi này là Đại Trọng quan?”
Trương Vinh Phương nhìn xuống tấm bảng hiệu, trên tờ giấy Cung Sơn Nhân đưa cho hắn, có ghi Đại Trọng quan rừng Âm Hòe.
Trên tấm bảng này, nét chữ ban đầu đã phai mờ từ lâu, chỉ còn lại một ít dấu vết.
Hắn bước vào cổng sân, nhìn chung quanh một vòng.
Hai bên đều là những gian phòng u ám với những cánh cửa đen thùi lùi.
Cửa thần điện phía trước mở toang, toàn thân các pho tượng thần bên trong đầy những vết rạn nứt, đã ngả màu từ lâu.