Lần này, những thi thể ngã ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, máu bắn tung tóe khắp nơi hoàn toàn khiến mọi người im lặng.
Thiết đạo nhân kia đứng đằng xa trên một cành cây thô to, máu không ngừng chảy xuống từ thanh kiếm sắt trên tay.
Hắn ta nhảy xuống, quét ngang bêu đầu một võ nhân đang chạy trối chết trước mặt, sau đó bổ nhào về phía một người khác ở xa hơn. Nhưng hắn ta mới bước vài bước, liền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mọi người bên này.
Vụt.
Tất cả động tác ngay lập tức dừng lại.
‘Quả thật phát hiện ra mình?’ Lần này Trương Vinh Phương càng rõ ràng hơn.
Tầm mắt của Thiết đạo nhân kia cách mũ giáp đã có thể khiến hắn nổi da gà.
Đối phương đang nhìn chăm chú hắn!
Hắn có thể chắc chắn.
‘Thú vị thật…’ Hắn liếm môi.
Kể từ cuộc chiến với Giao Nhân, hắn không còn hứng thú với những thứ rác rưởi yếu hơn nữa.
Một đối thủ quá yếu sẽ không những không giúp được hắn một chút nào mà còn khiến thực lực của hắn suy giảm.
Rốt cuộc thì đều là gà mổ hỗ trác*, lâu lâu lại cảm thấy mình là vua của gà mờ.
*Gà mổ hỗ trác (菜鸡互啄): là một từ xuất phát trong những trò chơi đối chiến, ý chỉ cả hai bên đều có trình độ gà mờ yếu kém, liên tiếp mắc sai lầm.
Nhưng vua của gà mờ thực ra vẫn là gà mờ.
Chỉ có cạnh tranh với các cao thủ, mới có thể học hỏi được thứ gì đó từ trên người đối phương.
Giao thủ với gà mờ ngoại trừ việc để đối phương học hỏi kinh nghiệm từ trên người mình thì không có chút ý nghĩa nào.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Vinh Phương lóe lên một tia hứng thú, bước một bước về phía trước.
Chỉ là cùng lúc đó, Thiết đạo nhân hình như cũng đồng thời lùi lại một bước.
Vèo.
Hắn ta quay ngoắt người lại, lại lần nữa lao nhanh đi, biến mất vào sâu trong rừng rậm.
“Ngươi có thể trốn thoát được sao?” lúc này Ôn Thiếu Đông mang theo mấy người của Chính Minh hội đã nhào đến chỗ Thiết đạo nhân.
Thế nhưng họ phát hiện mình hoàn toàn không thể đuổi kịp đối phương, mỗi một người lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ không cam lòng.
“Sát tính như vậy, giết nhiều đồng đạo như vậy!” Ôn Thiếu Đồng lộ ra vẻ tức giận: “Đừng để cho ta bắt được ngươi! Nếu không, ta sẽ phanh thây xé xác ngươi!”
“Ôn hội chủ!”
Lâm Hoan thợ săn tiền thưởng dẫn đầu đội ngũ kia, lúc này toàn thân đầy máu, một cánh tay vô lực khoác ở bên cạnh, hai mắt đẫm lệ, cúi người về phía Ôn Thiếu Đông.
“Nếu không phải Ôn hội chủ đến kịp thời, sợ là mấy người chúng ta đều đã… đều đã…”
Nàng rưng rưng cắn răng nói.
“Lâm Hoan ta nợ Ôn hội chủ một cái mạng! Nếu sau này có gì sai phái, nhất định sẽ dốc sức!”
“Bọn ta cũng thế!”
Triệu Địa Hổ và những người khác ở bên cạnh cũng tỏ vẻ cảm kích chân thành, ôm quyền cảm tạ.
Ôn Thiếu Đông híp mắt đánh giá đám người này, tầm mắt chuyển động qua lại trên người mấy nữ tử có vóc dáng khá tốt.
Trước khi Triệu Địa Hổ chạy trốn, hai người hắn ta kéo theo đều là những mỹ nữ.
Rõ ràng là có chủ đích.
Ngoài ra, trong đám tán nhân còn có hai nữ tử khiến tầm mắt Ôn Thiếu Đông dừng lại lâu hơn.
Một người là một nữ tử dáng người đầy đặn mặc áo xanh lam, dùng đao.
Người còn lại là một nữ tử xinh đẹp mặc đồ đen, trên tay cầm song thích.
Nữ tử xinh đẹp đó là người đã lén lút đến một mình để điều tra chuyện mất tích của muội muội mình, Trần Diệu Đồng.
Muội muội của nàng là Trần Diệu Hương, cùng với thanh mai trúc mã và hơn mười người, lúc trước tất cả đã biến mất trong khu rừng Âm Hòe này.
Để điều tra sự thật, nàng bất chấp sự ngăn cản của phụ mẫu, len lén chạy ra ngoài, giả làm tán nhân săn tiền thưởng rồi tiến vào nơi này.
Ban đầu nghĩ đó là khoảng thời gian an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ...
“Nhưng Ôn hội chủ, nếu Thiết đạo nhân kia đã e ngại chúng ta, có lẽ lúc này chúng ta có thể tìm cơ hội hoàn toàn biết rõ bộ mặt thật của người này, hoặc là sự thật!” Triệu Địa Hổ đề nghị.
Hai con cháu thế hệ thân tộc của hắn ta bị giết, bây giờ chính mình cũng bị thương, tất cả đều là do Thiết đạo nhân kia gây ra.
Vì vậy, hắn ta càng hận thấu xương Thiết đạo nhân kia hơn.
“Nói có lý.” Ôn Thiếu Đông khẽ gật đầu.
Lần này ngay cả hắn ta cũng không ngờ lại suôn sẻ như vậy.
Thiết đạo nhân kia quả thật rất sợ những thứ trên người hắn ta. Có vẻ như rất có thể hắn ta đã phải chịu đựng thiệt thòi từ trận chém giết trước đó với Vân sư huynh. Vết thương cho đến nay vẫn chưa lành.
Nếu không sẽ không kiêng kỵ vũ khí bí mật trên người bọn họ như vậy.
Lúc này Ôn Thiếu Đông càng nghĩ càng thấy đúng, sau khi cùng những người xung quanh phân tích, xác định Thiết đạo nhân thực sự đang né tránh bọn họ.
Lòng tin của mọi người tăng lên rất nhiều, họ lập tức quyết định đi theo Ôn Thiếu Đông vây quét Thiết đạo nhân.