TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 450: Tuyến (4)

Tổng lâu chậm chạp không trả lời tin tức, khiến trong lòng Trương Vinh Phương dâng lên một tia nôn nóng.

Quy hoạch trước đó của hắn, mọi thứ đều xây dựng trên cơ sở có tổng lâu ủng hộ mới có thể thành lập.

Bây giờ, nếu không có thế lực sau lưng ủng hộ, thế thì hắn sẽ trở thành một thân một mình.

Bây giờ ngay cả Hải Long cũng đã phái đến Giao nhân Siêu Phẩm, mà Kim Sí Lầu vẫn không hề có động tĩnh gì như cũ.

Trong lòng Trương Vinh Phương có suy đoán mơ hồ.

"Xem ra.... Tất cả vẫn phải dựa vào chính mình...." Hắn thở dài một tiếng, bước nhanh vào Thiện Tâm văn xã, đi vào trước phòng Cung Sơ Nhân.

Chẳng biết tại sao người trong Văn xã càng ngày càng ít.

Lần trước hắn đến, ở đây còn có thể nhìn thấy ba, bốn người nói chuyện phiếm.

Lần này vừa tiến vào đến, bên trong có một phụ nhân quét dọn vệ sinh, còn lại không nhìn thấy bất cứ ai cả.

Cốc cốc cốc.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa.

Nghe bên trong cửa mơ hồ bay ra gợn sóng hương khí, chẳng biết tại sao đột nhiên Trương Vinh Phương có cảm giác an tâm.

'Mùi thơm này khác với trước đó....'

Trong lòng của hắn đoán.

"Mời vào." Giọng của Cung Sơ Nhân mới truyền ra từ bên trong.

Trương Vinh Phương đẩy cửa vào.

"Làm phiền rồi." Hắn lên tiếng nói.

Cung Sơ Nhân đoan chính ngồi sau rèm châu, khoanh chân, đặt một trường cầm (đàn dài) trên đùi.

Có vẻ như đang điều chỉnh dây cung.

Tiểu nha đầu thích khóc trước đó cũng không thấy tăm hơi nữa, nhất thời trong phòng chỉ còn hai người.

"Ngươi bị thương?" Đột nhiên ngón tay Cung Sơ Nhân dừng lại, ngẩng đầu lên.

Cách rèm châu, ánh mắt của nàng cứ như có thực chất, nhìn chăm chú lên người Trương Vinh Phương.

"Cô nương phát hiện?" Trương Vinh Phương cười” "Thật có lỗi, ít nhiều mùi thuốc trên người có hơi nặng."

"Không phải mùi thuốc.... Hô hấp của ngươi hơi gấp rút, không cân đối." Cung Sơ Nhân thấp giọng nói. "Giống như đàn này, âm thanh khác nhau, cầm tâm bất hòa, tức có sơ hở."

"Cô nương cũng hiểu võ học?" Thực ra Trương Vinh Phương sớm đã muốn hỏi những lời này, Cung Sơ Nhân không đơn giản, hắn đã nhìn ra từ sớm.

Người có thể khiến hệ thống tình báo của Kim Sí Lầu không tra ra sơ hở gì, phía sau không có bí mật gì, ai tin?

"Có một chút...." Cung Sơ Nhân nói khẽ: "Nhưng chỉ dừng ở tự vệ."

"Với kiến thức của cô nương, nếu thật sự luyện, tất có thu hoạch." Trương Vinh Phương chân thành nói.

Hắn ở khoảng cách này có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của đối phương, tiếng tim đập không có bất kỳ dị thường nào.

Cũng chỉ hơi cường kiện hơn so với người bình thường chút thôi.

Quả thực đối phương không nói láo, có thể nàng thật sự chỉ biết một chút.

"Nhân sinh khổ đoản, bể khổ khôn cùng, võ công cũng là giãy giụa trong bể khổ, khổ càng thêm khổ, cần gì phải thế?" Cung Sơ Nhân trả lời.

Tay nàng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn, giống như vuốt ve da thịt tình nhân, ôn nhu mà thư giãn.

"Thực ra, hôm nay, cho dù công tử không tới, ta cũng dự định chào từ biệt với ngài."

"Chào từ biệt? Cô nương muốn đi?" Trương Vinh Phương nhíu mày lại, hắn mới học tỏa văn hơn phân nửa, nếu là đối phương đi rồi, sau đó....

"Có một tỷ tỷ phương xa, dự định dựng một sân khấu kịch, mời ta đến tương trợ. Dù sao ta cũng hiểu sơ về hí khúc tạp kịch. Tình cảm lúc trước còn ở đó, tóm lại không thể từ chối." Cung Sơ Nhân cười.

"Sân khấu kịch sao?" Trương Vinh Phương nghe ra trong đó có ẩn ý, nhưng đối phương không nói rõ, rõ ràng là không muốn.

Hắn cũng không hỏi thêm nữa.

"Đáng tiếc… Nếu cô nương rời khỏi, tại hạ cũng không biết đi đâu tìm người tinh thông tỏa văn..."

"Đủ rồi."

Cung Sơ Nhân trả lời.

"Dùng trình độ bây giờ của công tử, đã đủ đọc một ít văn bản không phức tạp. Sau đó, tự học tập là được rồi."

Nàng đứng dậy, đặt trường cầm sang một bên.

"Được rồi, bắt đầu bài học cuối cùng hôm nay đi. Công tử có điều gì còn muốn hỏi, phải cố gắng hỏi xong."

"Đã hiểu!" Trương Vinh Phương trịnh trọng gật đầu.

Hắn lấy sổ bài tập trước đó ra, lật ra, ôn tập chương trình học lần trước một lần.

Sau đó từ đó tìm ra vấn đề, hỏi hỏi.

Cung Sơ Nhân đáp từng câu.

Nói mới nhớ trước đó hai người đã từng hẹn cùng nhau đi chơi, cũng chẳng còn sau đó nữa.

Mà hai người đều ăn ý không nhắc tới nữa.

Không bao lâu, chương trình học kết thúc.

Trương Vinh Phương đứng dậy cáo từ.

"Trương quân." Đột nhiên Cung Sơ Nhân nhẹ giọng gọi hắn.

"Thực ra, vốn dĩ là ta là dự định đợi ở đây ba năm, bây giờ nửa đường có biến cố. Nếu là ngươi còn muốn học tập tỏa văn, cùng với muốn hiểu rõ nguồn gốc trong đó, có thể đi chỗ này."