TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 451: Tuyến (5)

"Là nơi nào?" Trương Vinh Phương vừa dứt lời. Đột nhiên cảm giác không đúng.

Ánh mắt hắn nâng lên khỏi vở của mình, lại kinh hãi, ngạc nhiên phát hiện, phía sau rèm châu trước mắt đã rỗng tuếch.

Cung Sơ Nhân sớm đã rời khỏi từ khi nào không biết.

Hắn đứng dậy, trái tim nhanh chóng nhảy lên.

Cung Sơ Nhân rời đi khi nào? Cửa thì phía sau hắn, mà hắn lại không phát giác chút nào cả?

Người này.... quả thực thân thủ mạnh đến khó có thể tưởng tượng!

Chẳng lẽ ở đây có cơ quan gì?

Đột nhiên hắn nghĩ đến điểm này, vội vàng xông lên phía trước, vén rèm châu lên.

Bên trong trống rỗng, ván gỗ làm giường cũng vuông vức dị thường, bên trên còn phủ nệm êm hồng nhạt.

Mà phía sau, một cửa sổ đang mở nửa, thổi tới từng luồng gió nhẹ.

Bên cửa sổ treo một tờ tơ lụa viết chữ.

Vải lụa đỏ nhạt không ngừng lay động theo gió nhẹ, giống như đang không ngừng nhắc nhở sự tồn tại của nó.

Trương Vinh Phương đến gần, cẩn thận quan sát vải lụa, nắm cách ống tay áo, xác định không có độc, mới mở tờ lụa ra đọc.

Ngoài dự đoán của hắn là, trên vải lụa không có viết gì khác ngoài một nhóm địa chỉ.

'Rừng Âm Hòe, Đại Trọng Quan, trên người của Bóng Trong Rừng, có vật ngươi cần.'

"Vật ta cần?" Trương Vinh Phương im lặng, hắn cần gì?

Hắn cũng không thiếu gì....

'Không đúng!'

Đột nhiên trong lòng hắn khẽ động.

Bây giờ hắn đã cực hạn cửu phẩm, có thể theo người ngoài tiềm năng cơ thể đã đến cực hạn.

Là nên tìm đường làm sao đột phá siêu phẩm.

Mặc dù hắn tự mình biết, cho dù không cần bí thuật siêu phẩm, hắn cũng có thể cưỡng ép vận dụng đột phá thanh thuộc tính.

Nhưng....

'Nếu không dùng bí thuật siêu phẩm đột phá, sợ rằng sẽ dẫn tới thăm dò quá mức.' Trong lòng Trương Vinh Phương hiện lên suy nghĩ.

"Cho nên nhất định phải đột phá siêu phẩm hợp lý, không thể chừa lại sơ hở."

Bây giờ thân phận hắn ở hai tổ chức, một là Kim Sí Lầu, hai là Đại Đạo Giáo.

Không hề nghi ngờ thế lực Kim Sí Lầu mạnh hơn, nhưng hình như bây giờ đã xảy ra biến cố.

Với lại hắn chẳng hề tu hành một tầng Kim Bằng Mật Lục nào.

Muốn đột phá, sợ là chỉ có thể chọn Đại Đạo Giáo.

Mà Đại Đạo Giáo.... Có bí thuật đột phá siêu phẩm sao?

Hắn ở Đại Đạo Giáo mấy năm, chưa hề nghe nói bao giờ.

Trương Vinh Phương mang theo vải lụa, mà cũng không dừng lại, nhanh chóng rời khỏi Thiện Tâm văn xã.

Nếu Đại Đạo Giáo thật sự có mật pháp siêu phẩm, vậy tất nhiên sẽ ở Thiên Bảo cung Tổ Đình.

Mà Thiên Bảo cung ở Đại Đô.

Có thể… Phải tìm cơ hội đi Đại Đô một chuyến....

Mà địa chỉ trên vải lụa, hắn dự định sau khi thương thế hoàn toàn khỏi, mới đi tìm tòi.

Cung Sơ Nhân thần bí như vậy, nhưng từ đầu tới cuối cũng không có ác ý với hắn.

Có lẽ địa chỉ này cũng đại biểu cho vài thứ gì đó hữu dụng đối với hắn.

Ngoài ra, Bóng trong rừng....

Không phải chính là án tử mất tích thiếu nữ ở phủ Vu Sơn xảy ra trước đây ít năm hay sao?

Nửa tháng sau....

Phủ Thương Sự.

Thư phòng.

Trương Vinh Phương và tỷ phu Tốc Đạt Hợp Kỳ ngồi đối diện nhau.

Giữa hai người bày một bàn cờ.

Đen trắng trên bàn chém giết đến khó phân thắng bại.

Trương Vinh Phương mang quân trắng, tỷ phu Tốc Đạt Hợp Kỳ mang quân đen.

Lúc này quân đen đã nuốt chửng hơn phân nửa quân trắng. Thắng bại rõ ràng.

Suy tư một lát, Trương Vinh Phương không thể không ném cờ nhận thua.

"Tỷ phu có tài đánh cờ tinh xảo, ta nhận thua."

Hắn lộ ra một tia tức giận.

"Ngươi còn trẻ tuổi, chưa từng thấy vài ý nghĩ, không thể tưởng được cũng là bình thường." Tốc Đạt Hợp Kỳ cười nói, thần sắc ấm áp.

Hắn ta đã không phát bệnh một năm, tình hình bây giờ càng ổn định hơn, mọi việc trong nhà cũng hòa thuận.

Cái này khiến tâm trạng hắn ta càng trở nên tốt hơn.

"Trong bàn cờ, thực ra chưa chắc không phải nó ngưng tụ hơn phân nửa nhân sinh."

Hắn ta thở dài.

"Nhiều khi, ngươi không tranh, sẽ dần dần mất đi sức mạnh để tranh đoạt. Cuối cùng cho dù là địa bàn bao lớn cũng sẽ hóa thành đất chết."

"Tỷ phu nói quá rộng, Vinh Phương không quá rõ ràng." Trương Vinh Phương cúi đầu nói.

"Không có gì, chỉ là biểu lộ cảm xúc."

Bây giờ Tốc Đạt Hợp Kỳ mất trở ngại Đãng Sơn Hổ, sự vụ càng trở nên thông thuận hơn.

Cũng chính là vì vậy, sau khi được mấy món công lao, hắn cũng có tư cách bước lên một bước.

Lúc này biểu lộ cảm xúc lại chợt phát hiện, mình nói những thứ này với một tiểu hài tử mười tám tuổi làm gì?

Chung quy Trương Vinh Phương còn trẻ tuổi, lại tốn không ít thời gian trên luyện võ, không hiểu rất nhiều thứ cũng rất bình thường.