Người trời sinh đại lực, hắn ta cũng đã được chứng kiến, nhưng mà có thể lớn đến tình trạng này thì đúng là lần đầu tiên thấy.
Lúc này chiêu số của hắn ta nhất chuyển, không còn liều mạng, mà chuyển thành dùng kỹ xảo trợ lực tránh chiêu, rồi lại phản kích.
Chỉ là sau mấy chiêu như thế, người kia lập tức bất mãn.
"Thối lui tránh né há lại là chỗ tốt đẹp của nam nhi? Ngươi quá không sảng khoái!"
"Các ngươi xâm nhập vào nhà của ta đánh lén lúc nửa đêm, còn muốn ta vui mừng? Buồn cười!" Nhạc Trầm Uy cười lạnh.
"Quên đi." trong lời người kia nói lộ ra vẻ không thú vị: "Mặt hàng như ngươi không được, trước tiên đánh chết ngươi, rồi lại đi tìm Nhạc Hàn Tuyền!"
Lời còn chưa dứt, hắn ta không đáp lời đối phương, bỗng nhiên thân hình phóng lên phía trước, một chưởng đập xuống đầu người kia.
Một chưởng này tới đột ngột, bộc phát cực nhanh, tốc độ nhanh hơn so với chiêu số trước đó không ít.
Nhạc Trầm Uy không kịp phản ứng, chỉ có thể toàn lực hoành côn chặn lại phía trước.
Đồng thời hai chân lập tức dùng ra Phá Hạn kỹ, một cỗ sức mạnh lớn hơn vừa nãy mấy bậc tràn vào cơ thể, tăng khí lực lên.
Phá Hạn kỹ hắn ta dùng tên là Hoàn Nhân.
Đây là thuật phòng thủ phản kích, chỉ cần đứng vững sau một kích của đối thủ thì có thể mượn lực một phần cộng thêm sức lực của bản thân, hung hăng đánh trả lại.
Lúc tốt nhất, có thể tăng hơn phân nửa uy lực của một chiêu này.
Răng rắc.
Chỉ tiếc, Nhạc Trầm Uy đã tính sai.
Cự lực truyền đến đồng côn vượt xa phạm vi hắn ta có thể tiếp nhận.
Hai cánh tay hắn ta bị bẻ gãy tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng côn nát bét, hung hăng nện trên xương ngực của chính mình.
Sau đó xương ngực gãy, sụp đổ, hắn nôn ra một ngụm máu.
Phốc!
Ngay cả trạng thái cực hạn hắn ta hoàn toàn cũng không kịp dùng, cả người bay ra ngoài, đâm vào một cột gỗ vây xung quanh.
Mặt ngoài cột gỗ nổ tung, lõm vào một miếng.
Người Nhạc Trầm Uy cũng uốn lượn cơ thể, treo trên cột gỗ, dòng máu tuôn ra từ miệng, nhanh chóng không còn hơi thở.
"Chết rồi, đi, đi tìm Nhạc Trầm Uy!" Đinh Du Đãng Sơn Hổ không kiên nhẫn nói.
Ban đầu hắn ta chỉ ra năm phần lực thăm dò, sau đó phát hiện đối thủ không hơn gì cái này, liền dùng chín phần lực ra chiêu, sau đó đã không còn gì nữa.
Gia đinh Nhạc gia chung quanh thấy Nhạc Trầm Uy chết rồi, lập tức hoảng sợ nhao nhao tản ra.
Tộc nhân Nhạc gia còn lại càng xoay người nhanh bỏ chạy.
"Nhị lão gia chết rồi! Nhị lão gia bị đánh chết rồi!"
"Nhanh đi mời đại lão gia điều binh đến! Có tặc nhân đánh chết nhị lão gia!"
"Cháy rồi! Nhanh đến cứu hỏa đi!"
…
Tiếng khóc tiếng la tiếng thét gào, trong ngọn lửa đang dâng cao có vẻ cực kỳ hỗn loạn.
Cao thủ Nhạc gia mới vừa rồi còn dây dưa với ba người, thấy Nhạc Trầm Uy là cửu phẩm mà cũng bị đánh chết, lúc này sợ tới mức xoay người chạy, không dám dừng lại phút giây nào.
"Nhị lão gia là ai?" Đãng Sơn Hổ im lặng hỏi.
Từ Hâm và Tôn Hiểu Huy nhìn nhau cười khổ.
"Đại ca, chính là Nhạc Trầm Uy...Nhị lão gia chính là Nhạc Trầm Uy ngươi muốn tìm…."
Đãng Sơn Hổ sửng sốt.
Nhìn hai người.
"Mấy người đừng nói giỡn, cao thủ cửu phẩm mạnh nhất Nhạc gia sẽ là con gà yếu vừa nãy?"
"...." Hai người không phản bác được.
Lúc này từ xa xa mơ hồ truyền đến âm thanh.
"Thầm Uy lão gia chết rồi! Kẻ địch lợi hại, mọi người mau trốn! Báo quan vây giết!"
"Chạy đi! Kẻ địch là cửu phẩm!"
Tiếng kêu loạn thất bát tao (lộn xộn) bay tới theo gió.
Ba người Đãng Sơn Hổ đứng tại chỗ, nhất thời ngược lại không có ai để ý tới.
"Cái này.... Nhạc Trầm Uy... có tiếng lớn đến vậy?" Đinh Du im lặng, lập tức rơi vào trong hoài nghi thật sâu.
Hai người còn lại không biết nên nói cái gì, chỉ là cười khổ.
Cửu phẩm cũng là người, nhiều lắm thì mạnh hơn hai người bọn họ một chút.
Không dùng trạng thái cực hạn, thì tất nhiên là kém Đãng Sơn Hổ xa tít tắp.
Nhạc Trầm Uy dùng trạng thái cực hạn bộc phát ngay từ ban đầu, thì sau đó còn có hy vọng thoát khỏi.
Đáng tiếc.... Hắn ta bị mất thời cơ tốt nhất.
"Phủ Vu Sơn.... bị gà yếu kiểu này đè ép nhiều năm như vậy?" vẻ mặt Đinh Du không dám đưa tin.
Trước đây hắn ta dự tính, ba người mình tới đây, tất nhiên sẽ rơi vào một phen khổ chiến, sau đó nhẹ nhàng vui vẻ toát mồ hôi, bị thương, mới có thể tiêu diệt Nhạc Trầm Uy, sau đó thành công bỏ chạy.
Sao mà ngờ đến....
Đột nhiên, trong lòng hắn ta cũng sụp đổ một chút về rất nhiều thanh danh trước kia phủ Vu Sơn dựng nên để hình thành rất nhiều quyền uy và ấn tượng.
Thùng rỗng kêu to, miệng cọp gan thỏ.