Hắn ta dừng một chút: "Thực chất, phần lớn cửu phẩm là đào móc tiềm lực vốn có của bản thân, đào móc tiềm lực đến cực hạn chính là cửu phẩm. Nhìn như mỗi cửu phẩm đều là thiên tài, thì cũng không khác lắm. Nhưng.... Giữa người với người là khác biệt.... tình huống bình thường, so sánh cửu phẩm với bát phẩm chúng ta, chẳng qua cũng chỉ thoáng mạnh hơn một bậc trên tố chất thân thể, chỉ thế thôi."
"Lão Từ nói không sai." Một người khác đồng ý nói: "Càng về sau, độ tăng phẩm cấp càng ít. Chênh lệch giữa cửu phẩm và bát phẩm kém xa nhị phẩm và nhất phẩm nhiều. Có điều chỗ thật sự lợi hại của cửu phẩm ở chỗ trạng thái cực hạn. Đáng tiếc chỉ khi tu hành võ học thượng thừa, mới có thể có trạng thái cực hạn. Cả đời chúng ta cũng không có hi vọng."
Ba người này chính là ba người của Đãng Sơn Hổ mới giết tổng bộ đầu Hà Tân Hoành.
Lão đại Đãng Sơn Hổ Đinh Du.
Nhị đương gia Tàm Vũ kiếm Từ Hâm.
Tam đương gia Triêu Dương chưởng Tôn Hiểu Huy.
Đinh Du không đồng ý.
"Ta không tán đồng với các ngươi, Nhạc gia có thể ngồi vững vàng ở Vu Sơn nhiều năm như vậy, tuyệt đối vũ lực sẽ vượt xa tưởng tượng của người bình thường. Tên Nhạc Trầm Uy uy thế lớn như thế, Nhạc Trầm Uy, Nhạc Thần Uy, người dám lấy tên đồng âm như thế, nhất định có kinh thế tuyệt nghệ trên người."
Nói xong, thần sắc hắn ta hào hứng, mắt lộ chờ mong. Có vẻ như không kịp chờ mà muốn vào trong chém giết một phen.
Hai người còn lại thấy thế đều cười khổ, không nói thêm lời nào.
Đại đương gia trẻ tuổi nóng tính, thiên phú là người mạnh nhất mà từ trước tới nay bọn họ từng thấy qua.
Có thần lực trời sinh không nói, còn có sức chịu đựng cực mạnh, vượt xa người bình thường.
Nghe nói trước khi chưa Nhập Phẩm, hai tay đã có đại lực một ngàn sáu trăm cân. Sau khi Nhập Phẩm, nhất phẩm một năm đã khai phát tiềm lực, sức mạnh bây giờ....
Từ Hâm thở dài trong lòng, hắn ta cũng là đại lực trời sinh, nhưng mà giữa những trời sinh và trời sinh cũng có khoảng cách.
"Đại ca không tin, chúng ta vào xem." hắn ta trầm giọng nói.
Ba người không nói nữa, đột nhiên tung một trảo về phía trước, thuần thục mượn lực bàn tay, trảo mấy trảo trên mặt tường, nhẹ bay lên đầu tường, rồi nhảy xuống.
Hai con chó săn đang tuần tra há mồm sang phía bên này, đang muốn sủa loạn, nhưng còn chưa kêu ra tiếng đã bị hai viên đá vụn đánh trúng đầu mà hôn mê.
Ba người nhón chân đi nhẹ trên hòn non bộ, nhanh chóng vào trong hành lang của Nhạc gia.
Thân pháp Đinh Du Đãng Sơn Hổ vô cùng mau lẹ linh xảo.
Rõ ràng là nam tử khôi ngô cao hơn hai mét, lúc di chuyển lại nhanh nhẹn như vượn tinh thông, âm thanh cực nhỏ, còn tinh chuẩn linh hoạt. Đã có thể so sánh với cao thủ cao phẩm chuyên tu thân pháp.
Ba tên gia đinh tuần tra xách đèn lồng đi tới bên này, đột nhiên một bóng đen chợt lóe lên phía sau.
Ba người im lặng ngã xuống đất.
Đèn lồng bị người kia cầm lấy.
"Đổ dầu hỏa, nhóm lửa."
Đinh Du trầm giọng nói.
"Được."
Ba người lấy dầu hỏa mang theo ra, bắt đầu chia ra nhóm lửa.
Đêm khuya thế này, trừ mấy người cao thủ, phần lớn đều đã ngủ.
Cho dù những người tuần tra kia cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của ba cao thủ cửu phẩm tinh thông ám sát ẩn núp.
Chỉ mấy phút, cả bốn phía Nhạc gia dấy lên khói lửa.
"Bọn chuột nhắt phương nào! Dám đến Nhạc gia hoành hành!"
Một tiếng rống như sấm rền, truyền ra bên trong không trung Nhạc gia.
Nhạc Trầm Uy có chiều cao hai mét hai, cầm đồng côn trong tay mặc trang phục thoải mái xông ra khỏi phòng ngủ.
Mấy tên cao thủ Nhạc gia đi theo sau hắn ta, tuần tra bốn phía.
Chỉ là mấy người còn chưa tụ tập đủ nhiều nhân thủ, bên trên xà gỗ hành lang cạnh đó đập mạnh xuống ba bóng người.
Một người dẫn đầu gầm nhẹ, giống như hổ đói vồ mồi.
Thân thể hơn hai mét tấn công từ trên xuống dưới, bỗng mang theo một hồi gió tanh.
Nhạc Trầm Uy lâm nguy không sợ, nhấc đồng côn đánh tới người kia.
Bốp!
Hai người va chạm chính diện, thối lui sang hai bên.
Người kia rơi xuống đất đã đứng vững, ánh mắt sáng ngời lộ ra một tia nóng lòng không đợi được.
"Lại đến!"
Binh!
Người này giật áo choàng ra ném đi, lại nhào về phía Nhạc Trầm Uy lần nữa.
Trong tiếng va đập nặng nề, hai người nhanh chóng giao thủ.
Một người cầm đồng côn, một người tay không song chưởng.
Vốn phải là người tay không song chưởng ăn thiệt thòi, nhưng mà mấy chiêu tiếp theo, hai tay nắm đồng côn của Nhạc Trầm Uy vậy mà bắt đầu run rẩy.
Trong lòng hắn ta hãi hùng, sức mạnh của đối phương quá lớn, đến mức hắn ta mới giao thủ năm sáu chiêu, đã có cảm giác hai tay run lên.