Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nàng vội vàng đi quanh phòng giả vờ như không có chuyện gì.
“Trà đến rồi.”
Trương Vinh Phương bưng ấm trà vừa mới đun sôi, chậm rãi bước đến.
Hắn nhìn lướt qua, phát hiện Kim Tụ đã vào phòng trong, nhưng không nói lời nào, mà bưng một cái khay gỗ vào phòng trong.
Đặt trà xuống, hắn kéo chiếc bàn gỗ đặt ở cửa lớn để người qua lại bên ngoài có thể nhìn thấy, sau đó quỳ ngồi xuống một bên chiếc bàn gỗ, đưa tay ra hiệu cho đối phương cũng ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Kim Tụ bình tĩnh lại, quỳ ngồi xuống phía bên kia.
“Nhắc mới nhớ, ta có ấn tượng rất tốt với ngươi. Bây giờ chúng ta là bằng hữu của nhau đúng không?” Nàng nở một nụ cười ngọt ngào.
“Đương nhiên rồi.” Trương Vinh Phương gật đầu mỉm cười.
“Vậy sau này ta có thể thường xuyên đến tìm ngươi chơi được không?” Kim Tụ sít sao hỏi.
“Được chứ.”
Hai người lại ngồi nói chuyện với nhau về việc luyện tập võ thuật, những địa điểm nào có món gì ngon ở Vu Sơn, hoặc những cuốn sách đã từng đọc.
Bầu không khí càng ngày càng trở nên hài hòa hơn.
Không lâu sau, Kim Tụ thấy trời đã muộn rồi mới đứng dậy cáo từ, rời đi.
Trương Vinh Phương đưa nàng đến trước cửa viện, gọi một chiếc xe ngựa, đưa người lên xe, sau đó mới đóng cửa trở về.
Trở lại phòng trong, hắn nhìn thoáng qua mặt bàn, vươn tay lắc lắc ống gỗ vài lần, đem ống trúc bên trong lắc vang rào rào.
Sau đó, mở ngăn kéo ra, nhìn thoáng qua đồ vật bên trong, không thiếu thứ gì cả.
Cầm hai tờ văn điệp thân phận lên, trên hai tờ giấy là hộ tịch và đạo tịch của Trương Vinh Phương.
Sau khi kiểm kê không mất đi thứ nào, lúc này hắn mới hài lòng, đóng lại, không thèm để ý nữa.
*
*
*
Vài ngày sau đó.
Thỉnh thoảng Kim Tụ sẽ sai người rủ Trương Vinh Phương cùng nhau đi dạo ở bờ sông.
Vu Sơn thành có sông Vu chảy qua từ trong ra ngoài, thỉnh thoảng có du thuyền tụ tập buôn bán trên sông, có thể cho khách thuê lấy tiền.
Trương Vinh Phương đã từ chối hai lần, bị tỷ tỷ giảng đạo, vì vậy đành phải dành một chút thời gian để ứng phó với Kim Tụ, đi thuyền giải sầu.
Theo thời gian trôi qua, hai người từ từ tiến lại gần.
Đúng lúc này, Hà Tân Hoành Tổng bộ đầu Vu Sơn đột ngột qua đời trong nhà của mình.
Khắp nơi ở toàn bộ Vu Sơn đều bắt đầu giới nghiêm.
Kể từ khi Hoàng gia bị diệt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại xuất hiện chuyện các quan chức cấp cao bị giết.
Điều này khiến toàn bộ người dân Vu Sơn vô cùng nghi ngờ về khả năng cai trị của quan nha.
Mặc dù thế giới bên ngoài căng thẳng, nhưng Trương Vinh Phương và Kim Tụ ngày càng thân thiết hơn.
Trương Vinh Phương vui mừng sử dụng Kim Tụ làm lá chắn, vậy thì mỗi ngày tỷ tỷ sẽ không còn giảng đạo như đòi mạng nữa.
Kim Tụ thì không biết nghĩ cái gì, hoàn toàn không bài xích tiếp xúc với Trương Vinh Phương.
Theo thời gian, hai người càng trở nên thân thiết với nhau hơn.
*
*
*
Trong Phiêu Hương hội lâu.
“Tụ Tụ, ngươi nghĩ sao vậy? Tại sao ngươi lại thực sự thân thiết với tên đó?” Lư Mỹ Sa không thể hiểu được suy nghĩ của bạn thân.
Ban đầu nàng trả tiền vì nghĩ rằng bạn thân Kim Tụ sẽ dứt khoát kiếm cớ để cắt đứt với tiểu tử kia.
Không ngờ Kim Tụ không những không cắt đứt mà còn càng ngày càng thường xuyên đi với tên họ Trương đó.
Điều này khiến nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Không có gì đâu.” Kim Tụ chẳng hề để ý, nhẹ nhàng thoa phấn lên gương mặt.
“Trước đây không quen, nhưng sau khi tiếp xúc cẩn thận, ta cảm thấy người này rất thật, cũng khá tốt. Trước tiên cứ tiếp xúc đã, dù sao ta cũng không có điều kiện tốt như Lư đại tiểu thư ngươi.”
Số mệnh của những người nghèo khổ nên phải tính toán thật tốt cho chính mình.”
Kim Tụ khá thực tế.
“Nhưng chuyện này ngươi...” Lư Mỹ Sa nhìn bạn tốt. Đột nhiên tâm tình trong lòng không biết ra sao.
“Cái tên họ Trương đó tính tình xấu, dễ nóng nảy động thủ, xuất thân kém. Không có bản lĩnh, lại không biết tự lượng sức mình, dễ gây tai họa. Ngươi cảm thấy hắn tốt ở điểm nào?”
Kim Tụ ngạc nhiên nhìn nàng.
“Ngươi hơi có chút thành kiến rồi. Trương Vinh Phương đã nhập phẩm. Mười tám tuổi đã là võ nhân nhất phẩm rồi, lại còn có đạo tịch. Sự phát triển sau này sẽ mạnh hơn những kẻ không đứng đắn sứt sẹo mà ta từng gặp trước đây.
Lư Mỹ Sa đại tiểu thư ngươi xuất thân từ người Linh, có gia tộc, có ca ca chăm sóc, đương nhiên không lọt mắt, nhưng ta thì khác.”
Nàng thở dài.
“Nếu ta không tận dụng tuổi trẻ, dung mạo xinh đẹp, sớm hơn tìm được một người giàu có, có bản lĩnh, lỡ như sau này không tìm được người thích hợp thì chẳng phải sẽ không còn cơ hội nữa sao.”
Nghĩ đến căn bệnh của mẫu thân và những lão già buồn nôn trong gia tộc, nàng bỗng cảm thấy chán ghét, không thể chờ đợi để thoát khỏi nơi đó, rời khỏi gia tộc đầy ác mộng đó với mẫu thân của nàng.