Tên này vừa về tới nhà hắn liền về thẳng luôn? Mặc kệ nàng?
Nhìn thấy Trương Vinh Phương tiến vào viện, định đóng cửa lại.
Kim Tụ lập tức không cam lòng.
“Trương công tử không mời ta vào ngồi một lát sao? Một mình ngươi ở trong một viện lớn như vậy sao? Tự do thật nhỉ?”
“Không cần đâu, chúng ta mới gặp lần đầu.” Trương Vinh Phương xoay người, mỉm cười nói.
“Với lại, cô nam quả nữ ở cùng một phòng không tốt lắm.”
Kim Tụ chớp mắt, đối phương càng như vậy, sự tò mò trong lòng nàng càng nồng đậm hơn.
Từ nhỏ nàng đã là người cực kỳ tò mò, khi còn nhỏ trông nàng có vẻ nam tính hơn nhưng khi lớn lên càng trở nên xinh đẹp.
Vì vậy, địa vị ở trong nhà tốt hơn một chút.
Nhưng địa vị như thế đến từ những đôi mắt buồn nôn của những lão đầu tử đó.
Tình cảnh này khiến nàng mỗi giờ mỗi khắc đều muốn rời xa gia tộc gian nan ấy.
Sau khi địa vị của nàng được cải thiện, có một số tiền dư dả, nàng mới từ từ bắt đầu tập luyện võ nghệ. Tuy chỉ là những công phu quyền cước bình thường, nhưng khi đối mặt với người thường, cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Vì thế dũng khí cũng đã tăng lên rất nhiều.
“Ta chỉ đi vào tham quan chốc lát rồi lập tức đi ra. Cửa viện đang mở, không sao cả.
Kim Tụ không để ý lắm, mấy lão đầu tử buồn nôn trong gia tộc dốc lòng còn thiếu sao?
Những lão già gian xảo đó, nàng vẫn có thể nghĩ ra cách để lẩn tránh.
Một thanh niên mười tám tuổi có thể gây rắc rối gì?
Ánh mắt Trương Vinh Phương kỳ quái, hắn chưa từng thấy người nào chủ động như thế.
Người ta đã nói đến mức này rồi, hắn không nói thêm gì nữa.
“Đã vậy, mời vào. Nhà cửa đơn sơ, cẩn thận đừng trượt chân ở bậc thang.”
Hắn né thân thể chặn cửa ra, làm động tác mời vào.
Kim Tụ cười ngọt ngào, nâng váy, vượt qua ngưỡng cửa, bước vào viện.
Toàn bộ trang trí của viện đã lọt vào mắt xanh của nàng.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là cọc gỗ.
Những chiếc cọc gỗ dày cộm nặng nề, đâm thẳng xuống đất, xếp ngay ngắn, đan xen nhau.
Có bàn đá và ghế dài dưới bóng cây.
“Ngươi ngồi trong sân trước đã, ta pha một ấm trà cho ngươi.” Trương Vinh Phương sắp xếp cho Kim Tụ ngồi xuống băng ghế đá.
“Được.”
Kim Tụ nhìn cánh cửa phòng khép hờ, trong lòng tự tìm lời giải thích cho chính mình.
Trương Vinh Phương không mời nàng vào ngồi bên trong phòng để tránh bị nghi ngờ.
Về mặt an toàn, cửa viện ở đây rộng mở, người qua lại bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong đang làm gì, không cần lo lắng.
Nàng nhìn Trương Vinh Phương rời đi, đi tới chỗ pha trà, nhớ lại chuyện vừa rồi.
Ban đầu hai người gặp nhau đều rất bình thường, nhưng đến cuối cùng đối phương có chút không đúng lắm.
Không lưu luyến với nàng chút nào, không giữ lại, cũng không có ý định hẹn hò lần thứ hai.
Điều khoa trương nhất là thậm chí còn không đưa nàng về nhà trước.
Tốt xấu gì nàng cũng là một nữ tử yếu đuối, lại còn là một nữ tử xinh đẹp yếu đuối. Hắn là võ nhân đã nhập phẩm, gặp mặt cũng không quan tâm?
Nghĩ đến đây, Kim Tụ cẩn thận nghĩ lại, mơ hồ cảm thấy Trương Vinh Phương này có gì đó không ổn.
“Đúng rồi... Mỹ Sa có nhắc tới Trương Vinh Phương này. Hắn đột nhiên chạy đến Vu Sơn, sống nương nhờ vào tỷ tỷ, vậy trước đó đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn đã làm gì trước đây? Chỉ riêng việc một mình chạy xa như vậy đã tốn một khoản chi phí rất lớn, ngay cả khi đã nhập phẩm. Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy...?”
Xem ra... Trương Vinh Phương này nhất định có bí mật!
Sự tò mò nảy sinh trong lòng Kim Tụ.
Nàng gan lớn, nhìn vào vị trí của Trương Vinh Phương trong nhà bếp, trong khi nàng giả vờ đứng dậy, vỗ vỗ nhẹ vào váy, dáng vẻ giả vờ tùy tiện đi dạo.
Không bao lâu, khi đi đến cửa phòng trong, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng trong có giường, tủ, bàn làm việc, gương đồng, chậu nước, chân đèn ở góc tường.
Nàng nhẹ bước đến bàn học, trên mặt bàn rất sạch sẽ, chỉ có một ống gỗ ở mép, bên trong có nhiều ống trúc rỗng nhỏ không biết để làm gì.
Trái tim Kim Tụ khẽ rung động, chợt nghĩ đến một số miêu tả được đề cập trong tiểu thuyết.
Nội tâm nàng lập tức càng tò mò hơn.
Ngay lập tức, nàng nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng thò tay lấy một ống trúc, nhìn một xíu rồi đặt lại.
Ngẩng đầu lên thấy Trương Vinh Phương bên kia vẫn chưa đến đây.
Nàng nhanh chóng kéo ngăn kéo ra, nhìn lướt qua.
Trong ngăn kéo, có một số tập sách nhỏ được sắp xếp gọn gàng, còn có hai tờ văn điệp thân phận và... một xấp tiền giấy mệnh giá lớn dày cộp! Mệnh giá mỗi một tờ đều là một trăm lượng!
Một xấp này, ít nhất là ba nghìn lượng!
Kim Tụ mở to mắt, hơi thở của nàng dồn dập hẳn, lại một lần nữa nhìn ra bên ngoài, đưa ngón tay chạm vào xấp tiền giấy.
Sau đó nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, rồi kéo ngăn kéo tiếp theo ra.