“Trừ khi là thế hệ sau của hắn, nếu không dấu ấn Nho gia vẫn còn, thế hệ này sẽ không có bao nhiêu tiền đồ...” Tiểu Long nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta có thể đi.” Cuối cùng Tụ Tụ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Nhưng phải trả thêm tiền!”
“Bao nhiêu?” Lư Mỹ Sa cắn răng hỏi.
“Mẹ ta đang nguy cấp Phong Đan, ít nhất là năm mươi lượng!” Tụ Tụ nghiêm túc nói.
“Năm mươi?” Bản thân Lư Mỹ Sa không có nguồn thu nhập, tất cả phụ thuộc vào việc lĩnh tiền hàng tháng từ phủ Thương Sự. Năm mươi lượng là một số tiền không nhỏ đối với nàng.
Chỉ gặp mặt một lần, qua loa thôi mà muốn nhiều như vậy...
“Mỹ Sa, ngươi phải biết ta đã hy sinh thanh danh của mình. Nếu không cần tiền gấp, ta thực sự không muốn nhận công việc này.” Tụ Tụ khuyên.
“Năm mươi.... Nhiều quá, bốn mươi!” Lư Mỹ Sa cắn răng.
“Thành giao!”
Nhìn người bạn tốt đồng ý cực kỳ nhanh chóng, Lư Mỹ Sa đột nhiên cảm thấy bị lừa.
*
*
*
“Đi đến thư viện Hội Ninh gặp mặt?”
Bên trong phủ Thương Sự.
Trương Vinh Phương kinh ngạc nhìn tỷ tỷ của mình, không biết nàng sẽ đột nhiên xuất hiện nói một câu như vậy.
“Đệ đã trưởng thành rồi. Nam nhi nhà người ta, ở tuổi này con cái đã có thể ê a chạy khắp nơi rồi. Mà đệ còn chưa nắm tay một cô nương nào. Sau này tuổi càng lớn hơn thì cũng chẳng ai đoái hoài đến nữa mất.”
Trương Vinh Du nhẹ giọng khuyên. Nàng vừa nói, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của Trương Vinh Phương.
Chỉ sợ hắn sẽ bỗng nhiên tức giận.
Nàng hiểu rõ đệ đệ này, thẳng thắn, loại người nếu không đâm đầu vào bức tường phía nam thì sẽ không quay đầu lại.
Một khi đã xác định một cái lý, sẽ không bao giờ nghe theo bất kỳ đề nghị nào khác.
Trừ khi chính hắn đụng phải vỡ đầu chảy máu, mới tỉnh ngộ.
Nhưng thế đạo này, một người cả đời chỉ cần một hai lần phạm sai lầm thì hoàn toàn đã quá muộn.
Có rất nhiều cơ hội, nếu bỏ lỡ sẽ không có cơ hội thứ hai.
Để cho hắn không phải hối hận, mình phải để mắt tới giúp hắn mới được.
“Nhưng ta thậm chí còn không biết gì về đối phương.” Trương Vinh Phương đau đầu.
Ở tuổi của hắn, ở thời đại này, phiền phức nhất chính là vấn đề hôn nhân.
Trách nhiệm và nghĩa vụ lớn nhất của nam tử ở thời đại này là nối dõi tông đường.
Kéo dài huyết mạch gia tộc là một sự kiện trọng đại mà trong lòng mỗi người đều tin tưởng.
“Bất kể nói như thế nào, trước tiên đệ cứ đi gặp đã, rồi mới hiểu rõ hơn, ngay cả gặp còn không gặp, không phải đã uổng phí lòng tốt của Mỹ Sa người ta sao?”
“Được, được, được...” Trương Vinh Phương không nhịn được nói.
Ban đầu hắn đang cùng tỷ tỷ đi dạo ở hậu hoa viên, ai biết mới nói được vài câu đã chuyển đề tài lên đầu hắn rồi.
Quả thật là tự mình chuốc lấy rắc rối mà.
“Thời gian cụ thể là vào lúc hai giờ chiều, trước cửa thư viện.” Trương Vinh Du cũng đã định sẵn thời gian luôn rồi.
“Đệ phải ăn mặc cho thật đẹp đấy, đừng tiếp tục kêu kêu gào gào, tùy tiện mặc một cái áo dài đi đến đó.”
“Biết rồi biết rồi.”
Trương Vinh Phương không ngừng đồng ý.
Nhưng tỷ tỷ rõ ràng không tin lời hắn, thấy thái độ của hắn không đúng, nàng lập tức trở nên nhõng nhẽo lại cứng rắn, vừa khẩn cầu, vừa giả khóc hối tiếc, tầng tầng thủ đoạn cùng xuất chiêu.
Trương Vinh Phương ăn mềm không cứng, không còn cách nào khác đành bị kéo đi thử đồ.
Sau bữa trưa, Trương Vinh Du đặc biệt để xe ngựa trong phủ đưa Trương Vinh Phương đến thư viện Hội Ninh.
Trái lại gặp mặt rất nhẹ nhàng vui vẻ.
Đối phương tên là Kim Tụ, một nữ tử mười sáu tuổi yểu điệu và trong sáng.
Ăn nói kiến thức cũng khá sâu sắc, có thể nhìn ra có phần trưởng thành hơi sớm.
Bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp của thư viện, cộng với trong lòng hai người đều rất qua loa, trong lúc nhất thời khiến bọn họ ở chung với nhau cực kỳ hòa hợp.
Chẳng mấy chốc, cuộc trò chuyện, đi dạo vui vẻ, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người đã kết thúc.
Vì học viện Hội Ninh cũng ở khu Khê Thành nên cả hai không ngồi xe mà đi bộ về.
Sắc trời dần muộn.
Chẳng bao lâu, Trương Vinh Phương đã đến trước cửa nhà mình.
“Hôm nay đã trò chuyện rất vui vẻ, vậy ta về trước đây. Tạm biệt.”
Hắn mỉm cười vẫy tay với Kim Tụ, xoay người chuẩn bị vào cửa.
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Kim Tụ, đang định nói mấy lời khách sáo. Bỗng nhìn thấy đối phương vội vàng xoay người bỏ chạy.
Nụ cười trên gương mặt nàng chợt tắt ngúm.
Từ thư viện tới đây, hai người rõ ràng nói chuyện phiếm rất vui vẻ?
Vừa rồi nàng còn tưởng Trương Vinh Phương này sẽ chủ động mời mình, hẹn thời gian gặp mặt lần sau.
Sau đó mình sẽ lịch sự khéo léo từ chối, như vậy sẽ có thể hạ màn suôn sẻ.
Nhưng tình huống bây giờ là gì?
Hắn chạy còn nhanh hơn cả mình nữa?
Hơn nữa không phải hắn nên đưa mình về nhà trước sao? Sau đó mới về nhà của hắn.
Hiện tại đang xảy ra chuyện gì vậy?