Vừa đánh ba chiêu xuống, một chiêu rơi vào không trung, một chiêu chỉ đánh trúng không đến một nửa sức mạnh.
Chỉ có một chiêu còn lại mới có thể tính là trúng.
Nhưng vấn đề là, đồng thời hắn ta xuất thủ, Trương Vinh Phương cũng ra tay.
Hắn ra ba chiêu, Trương Vinh Phương cũng có thể ra ba chiêu giống vậy.
Trên giang hồ, phàm là võ học thượng thừa pháp độ sâm nghiêm, danh môn đại phái, đều có một đặc điểm chung.
Đó chính là cùng công cùng thủ, trong công có thủ, trong thủ có công.
Võ học danh môn có chiêu số cường đại chính là ở chỗ này.
Mà các loại võ học khác, phần lớn đều là công chỉ công, thủ chỉ thủ, không suy xét đến những việc khác phía sau, đến quán tính biến hóa liên tiếp sau cũng không bằng.
Hơn mười chiêu đi qua, thân đao Hoàng Dịch Tất rung động, xuất ra một chiêu lớn quét ngang ép Trương Vinh Phương ra.
Hắn ta lui đến bên cạnh Thanh Giác, trán ra mồ hôi hột.
Cuối cùng tạo nghệ võ học của hắn ta không cường hãn bằng Thanh Giác, lúc này ứng phó liên hoàn, cũng đã hơi luống cuống tay chân.
Võ học đối phương cực kỳ kìm chế võ học Hoàng gia.
Hàn Sơn Đao Pháp của Hoàng gia thích hợp đối phó với phòng ngự là chính, hoặc là cao thủ công thủ nhiều mặt, sợ nhất là loại hình né tránh có tốc độ làm chủ.
Cùng là cửu phẩm, nhiều khi khắc chế lẫn nhau từng chút từng chút một, mang tới từng điểm từng điểm ưu thế không ngừng chồng lên, phóng đại.
"Cũng được, coi như vận khí mấy người không tệ." Trương Vinh Phương không truy kích, đứng tại chỗ hoạt động năm ngón tay.
"Coi như hôm nay tận hứng, chỉ là đáng tiếc, hơi ít người..."
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn bỗng lui lại, chạy như điên đến xa xa, nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Nhìn hắn đã hoàn toàn rời khỏi, chung quanh không có tiếng động nào nữa.
Hoàng Dịch Tất vẫn không dám thả lỏng cảnh giác như cũ, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đề phòng cao độ.
Thời gian trôi qua từng chút.
Mãi đến khi Thanh Giác bên cạnh đau đến hừ một tiếng, ngã lệch trên mặt đất.
Hắn mới bị kinh động, vội vàng đặt đao xuống đi thăm dò xem thương thế của Thanh Giác.
Nhanh chóng dùng dược vật trên người cho Thanh Giác ăn vào, sau đó cầm máu, băng bó đơn giản.
Thanh Giác chậm rãi thanh tỉnh lại chút, giãy dụa một phát bắt được tay hắn ta.
"Ngươi quay lại một mình? Những người khác thì sao?"
"Những người khác?" Đột nhiên Hoàng Dịch Tất ngơ ngẩn, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của đối phương, run rẩy từ trong lòng tràn lên da đầu.
Toàn thân hắn run lên, mãnh liệt đứng dậy phóng tới phía những người còn lại.
*
*
*
Trong màn đêm.
Trên quan đạo từ phủ Vu Sơn đến Thư Gia bảo.
Từng đội từng đội tử sĩ Kim Sí Lầu xông ra nửa đường, do Đoạn Cốc và Đồng Tâm dẫn đầu, điên cuồng giết chóc.
Lúc này chính là thời điểm để bọn họ lấy công chuộc tội, nếu không biểu hiện nữa, với thủ đoạn của Linh Sứ đương nhiệm, điều chờ bọn họ nhất định là sống không bằng chết.
Nhóm gia đinh Hoàng gia do Hoàng Lam Tân dẫn đầu, vốn dĩ một đôi cao thủ phẩm cấp đang đi đường.
Đột nhiên nửa đường bị sát thủ tử sĩ Kim Sí Lầu sớm đã chuẩn bị từ lâu liên hợp xông vào.
Với Đoạn Cốc cầm đầu là cao thủ bát phẩm dẫn đầu công kích.
Nhân số hai bên tương tự, nhưng thực lực tổng hợp có chênh lệch không nhỏ.
Nhóm Đoạn Cốc là cao thủ cao phẩm, ngược lại là đối mặt với nhóm Hoàng Lam Tân cao phẩm. Nhưng những người còn lại thì loạn thành một cục.
Trong những gia đinh bình thường thì không nhiều cao thủ phẩm cấp, đối đầu với sát thủ Kim Sí Lầu, đối mặt với các loại thủ đoạn kịch độc hắc thủ ám khí.
Người mất đi sức chiến đấu lúc vừa đối mặt đã có một phần tư, ngã xuống đất không dậy nổi.
Keng!
Hoàng Lam Tân dùng hết sức đẩy Đoạn Cốc ra, lui ra phía sau một bước, đánh bay một cái phi đao không biết bay tới từ chỗ nào.
Nhưng chỉ một giây gián đoạn như thế, Đoạn Cốc lại xông lên trước lần nữa, song chưởng ẩn chứa sức mạnh khổng lồ mang găng tay bằng thiếc, giống như rèn sắt mà cứng rắn nện trên thân đao cong lưỡi của lão ta.
Keng keng!
Toàn thân Hoàng Lam Tân chấn động kịch liệt, cùng là bát phẩm, lão ta đã tuổi già sức yếu, hoàn toàn không phải đối thủ của Đoạn Cốc bát phẩm khỏe mạnh cường tráng trẻ tuổi.
Lão đã hơn sáu mươi, sống đến bây giờ đã là ảnh hưởng của liên tục vận dụng Phá Hạn kỹ.
Lúc này, trước mặt Đoạn Cốc chủ tu ngoại công cứng rắn, cuối cùng lão vẫn không gánh được.
Sức mạnh khổng lồ ngăn chặn thân đao, hung hăng đâm vào lồng ngực của lão.
Phốc.
Lồng ngực Hoàng Lam Tân nghẹn ứ, chưa kịp thở gấp một hơi, toàn thân bất lực.
Rầm!
Cổ họng lão bị hai tay Đoạn Cốc kẹp lại, nặng nề vặn vẹo.
Trong nháy mắt, một cái đầu lâu bị cứng rắn vặn gãy rồi rút ra.
"A!" Đoạn Cốc giơ cao đầu người, đột nhiên rống to.
"Hoàng Lam Tân đã chết!"
Cao thủ còn lại của Hoàng gia nhao nhao nhìn phía bên này, khi nhìn đến đầu người Hoàng Lam Tân, từng kẻ nhao nhao thay đổi sắc mặt, có kẻ xoay người chạy, có kẻ thần sắc điên cuồng, muốn xông lên báo thù.