TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 406: Liễu (5)

Nhưng càng nhiều kẻ hơn phân thần (không chú ý) làm chiêu số do dự, bị cao thủ Kim Sí Lầu trước mặt chém xuống từng đao đến đâm bị thương.

Chớp mắt thế cục đại biến, gia đinh Hoàng gia nhao nhao từ bỏ chống cự, những kẻ chạy trốn thì chạy trốn, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì cầu xin tha thứ.

Cách đó không xa, Trương Vinh Phương đứng trên không trung quan đạo, lẳng lặng nhìn chiến trường này.

"Chuyện nhân sinh lên lên xuống xuống, giống như lá xanh trên cây kia, xuân mọc thu rụng, chính là đạo lý tự nhiên."

Hắn xoay người, nhìn về phía Hoàng Dịch Tất nhanh chóng tới gần, trong mắt toát ra vui sướng rực rỡ động lòng người.

"Ta ra tay giết người, cũng giống như người làm vườn cắt sửa lá cây, bỏ cũ giữ mới, thay cũ đổi mới. Vứt bỏ mục nát mới có thể sống. Lá xanh là như thế, lòng người là như thế, mà thiện ác, cũng như thế."

Hắn nhìn về phía hai mắt Hoàng Dịch Tất vì phẫn nộ mà gần như mất lý trí.

"Cho nên, ta bỏ ác giữ thiện là ở cả phủ Vu Sơn. Hoàng gia ngươi và Hải Long chính là cái ác lớn nhất. Thế thì nhất định sẽ trở thành lá khô rụng xuống."

"Ngươi nói đúng không?"

"Ta muốn giết ngươi a a a a! Trạng thái cực hạn: Chuyển Linh!"

Mạch máu toàn thân Hoàng Dịch Tất chuyển động, bành trướng, nổi lên màu xanh đen, thân hình nhanh chóng phồng lớn lên một vòng nhỏ.

Hai tay hắn cầm đao, dùng hết toàn lực phóng tới Trương Vinh Phương.

Toàn thân Trương Vinh Phương cũng phồng lên như thế, thân trên cơ thể nhanh chóng nhô lên, từng mảnh khí huyết như nham thạch, từng tầng từng tầng chồng lên nhau đang cuồng bạo bộc phát trong cơ thể.

Gấp đôi Trọng Sơn mang tới sức mạnh khổng lồ cấp tốc ngưng tụ trên hai tay vuốt ưng.

Dưới đêm trăng, trên quan đạo.

Hai người một nhanh một chậm nhanh chóng tiếp cận.

Một động một tĩnh.

Dao và trảo va chạm với nhau trong tích tắc.

Giống như tuyết bay cuồng bạo phóng tới cự ưng bay lượn.

*

*

*

"Đã trễ như vậy, làm sao Vinh Phương còn chưa về nhà? Gần đây hắn cũng không tới nhà ăn cơm, có phải đã gầy rồi không... Ta sai người đưa hộp cơm ngược lại cũng đã ăn xong..."

Trong Phủ Thương Sự.

Trương Vinh Du mặc một thân váy dài màu xanh ngọc, tản bộ nghỉ ngơi với Lư Mỹ Sa ở vườn hoa phía sau.

"Tẩu tử ngươi quản hắn làm gì, người kia suốt ngày đóng cửa không ra, cũng không biết đang làm những gì… Ai nha, thấy hắn bây giờ mười tám tuổi đã Nhập Phẩm, tiền đồ ngày sau sẽ không kém." Lư Mỹ Sa muốn nói nói xấu Trương Vinh Phương vài câu, nhưng mà lời đến khóe miệng thì lại ngăn chặn nhịn xuống.

Vốn dĩ nàng không nhìn trúng tỷ đệ Trương Vinh Phương, cho rằng bọn họ liên lụy ca ca.

Nhưng sau đó nghi kỹ lại, Trương Vinh Phương triển lộ ra thiên phú, khiến lời gièm pha của nàng hơi nói không nên lời.

Quân nhân mười tám tuổi Nhập Phẩm, có kém hơn nữa cũng không trở thành người yếu ở bất cứ đâu.

Nếu ngày sau thuận lợi, ba mươi tuổi đến đỉnh, nói không chừng có thể lăn lộn thành lục phẩm, khó khăn bước vào phạm trù cao phẩm.

Lúc này còn gièm pha Trương Vinh Phương, chính là gièm pha những thuộc hạ cao thủ cao phẩm dưới trướng ca ca.

Có thế nào đi nữa thì nàng cũng không ngốc như vậy.

Mà gần đây sự việc cứ liên tục phát sinh, nàng cũng không ngừng nhìn ra từ cách Trương Vinh Du ứng đối, vị tẩu tử này trừ xuất thân không được ra, quả nhiên còn lại đều sắp đặt thỏa đáng có trật tự.

"Nói mới nhớ, Mỹ Sa hình như thái độ của ngươi với Vinh Phương có hơi thay đổi?" Trương Vinh Du cười nhìn về phía tiểu cô tử.

"Ai thèm thay đổi thái độ với hắn?" Lư Mỹ Sa quay mặt qua chỗ khác, "Tẩu tử ngươi chớ nói lung tung!"

"Còn nhớ ý nghĩ ca của ngươi lúc trước không? Thực ra, bản tính Vinh Phương không xấu, chỉ là làm việc có hơi xúc động. Bây giờ hắn bắt đầu tập võ, tư thái mạnh hơn trước kia rất nhiều. Về sau có ca của ngươi đề cử..."

"Tẩu tử ngươi đừng nói nữa, ta nhìn trúng ai thì cũng không đến mức coi trọng hắn! Chuyện hai ta không vội." Lư Mỹ Sa hừ một tiếng: "Đúng rồi, chỗ ta có một món đồ tốt, tẩu tử ngươi nhìn xem."

Ngược lại gương mặt xinh đẹp của nàng cười lên, lấy ra một bình nhỏ màu đen hoa văn ngân bạch từ trong bao đeo phía sau.

"Đây là gì?" Trương Vinh Du hiếu kỳ nói.

"Cái này tên là Thúy Hương đan, là do ta trộm từ trong nhà ra, là thứ trước kia nương thân ta dùng. Dùng một viên có thể khiến trên người lưu hương rất lâu. Chí ít có thể duy trì một tháng!"

"Nghe nói còn có hiệu quả có thể dưỡng nhan mỹ dung, khiến cho cơ thể trở nên tốt hơn, ít ốm đau."

Lư Mỹ Sa nói, một tay giao cái bình cho Trương Vinh Du.

"Đây là cho ngươi."

Những ngày gần đây, sau khi nàng bị chuyện của Trương Vinh Phương kích thích, cẩn thận suy nghĩ trước sau một lúc, phát hiện quả thực mình có thành kiến đối với Trương Vinh Du.

Cẩn thận nghĩ lại, năm đó bệnh điên của ca ca thỉnh thoảng phát tác, động một tí là bắt người bên cạnh đánh chửi, thậm chí có người làm trong nhà bị đánh chết tươi.