Tốc Đạt Hợp Kỳ không nói thêm gì, chỉ là thở dài.
"Đi thôi, một đường khổ cực, đi ăn một chút gì trước sau đó nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, tại phủ Vu Sơn này, nếu đã tới chỗ của ta, đệ cứ an tâm nghỉ khỏe. Tất cả có ta."
Trương Vinh Phương gật đầu thật mạnh.
*
"Yêu huyền phủ kha, quan kỳ tằng hủ ~~~ "
"Tu nguyệt tằng ma. Bất tướng liên lý chi sảo tỏa ~~ vô khuyết cương đa."
Bên trong nhạc lâu, diễn viên ăn mặc như tiều phu một tay cầm búa đang hát từ khúc, đúng là đang diễn tạp kịch có tên là Liên Lý.
Trên nguyệt đài, đám diễn viên ngươi lên ta xuống, khi thì thay thế, khi thì tề tụ.
Ở bên cạnh ban nhạc diễn tấu phối hợp càng tinh diệu cực kỳ.
Nguyệt đài và nhạc đài, là sân khấu nhạc lâu chuyên dùng để biểu diễn tạp kịch.
Lúc này xung quanh nhạc đài tổng cộng vây quanh ba tầng lầu, đều chen đầy dân chúng đến xem kịch.
Trong dân chúng có người bình thường, cũng có người phú quý rảnh rỗi.
Lúc này trong góc phòng, một nữ hài màu da hồng hào, tóc đen cột bánh bao nhỏ hai bên đầu đang mang theo một nam tử cao lớn, khoan thai chậm rãi đi xuống từ bên rào chắn lầu ba.
Dung mạo nữ hài xinh đẹp đáng yêu, cặp mắt đào hoa sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ mặt hơi mập.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm mặc cho ai nhìn cũng muốn đi tới véo một cái.
"Ta nói với ngươi, ta chính là hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, cố tình đi dạo mấy nơi chơi đùa xung quanh đây với ngươi đấy. Ngươi về rồi nhất định phải nhớ đi nói lời tốt ở chỗ ca ta đấy."
Nữ hài vừa đi, ánh mắt vừa trôi về phía nhạc đài dưới lầu.
"Bên này ba ngày hai đầu đều sẽ có vở kịch mới bắt đầu, nếu như ngươi thực sự không có việc gì, có thể tới ở đây xem kịch, ngày hôm nay hình như cũng không tệ."
"Sau đó, phía dưới này thì có các loại tiệm trà sữa, tửu điểm sữa, còn có sạp trái cây và tiệm tạp hóa, nếu như ngươi đói bụng khát nước, có thể lấy tiền khen thưởng gã sai vặt trong lầu, để cho bọn họ mua mang lên.
Nơi này có rất nhiều người chuyên môn làm cái này."
Nàng tên Lư Mỹ Sa, cũng là thân muội muội của tỷ phu Trương Vinh Phương.
Đương nhiên, Lư Mỹ Sa chỉ là một cái tên người Bắc nàng tự lấy cho mình. Trên thực tế tên người Linh của nàng là Lộ Toa Mỹ Á Mộc Xích.
Mấy ngày nay, ca ca bảo nàng hỗ trợ mang Trương Vinh Phương đi dạo xung quanh phủ Vu Sơn, đi du ngoạn một vòng.
Lúc này Trương Vinh Phương đã thay đổi một bộ quần áo, áo tơ màu tím, đai lưng chỉ bạc giữ thân, dây buộc tóc bạch ngọc, giày dài đen, bên ngoài khoác một chiếc áo tay lỡ vân văn màu rám nắng.
Loại áo ngắn tay này ở Đại Linh kêu ngoại bào tay nhỡ.
Trừ cái đó ra, tỷ phu còn cho hắn một khối ngân phù phủ của Thương sự.
Đại biểu cho hắn chính là một trong những chủ tử của phủ Thương sự.
Trương Vinh Phương lúc này, trừ cơ thể hơi có vẻ to con ra thì đã hoàn toàn nhìn không ra hình dạng đạo nhân.
Bộ quần áo sát người, đuôi ngựa cao rủ ở sau lưng, căn bản chính là bộ dạng điển hình của một công tử ca khí khái.
Cộng thêm hắn vốn là Cửu Phẩm, vẫn còn có chức quan, hai loại khí chất trộn lẫn vào nhau, khiến hắn tăng thêm một phần cảm giác to lớn mạnh mẽ.
Chỉ là lúc này Lư Mỹ Sa không để ý chút nào, đừng nói chỉ là một chút khí chất này, cho dù là quân nhân thật sự, nàng cũng đã gặp không biết bao nhiêu.
Cũng có rất nhiều quân nhân trong phủ Vu Sơn này theo đuổi nàng.
"Nhạc lâu này có một nửa khuê mật (bạn thân) của ta, bình thường ngươi đến cũng coi như an toàn, chẳng qua hãy cố gắng không nên tranh cường háo thắng với những công tử ca lộn xộn bát nháo kia. Ngươi vừa tới đây, còn chưa dung nhập vào trong đó, lỡ như ăn một lần thua thiệt gì đó, đến lúc đó chắc chắn ca ta lại muốn trách ta."
Lư Mỹ Sa không ngừng giới thiệu, thái độ thoáng có chút xa cách.
"Ngoài ra, trong phủ Vu Sơn có người trong ba dòng họ này, ngươi tuyệt đối đừng đi đắc tội, nếu nhìn thấy thì cứ tôn xưng một tiếng huynh, tỷ. Người ta biết ngươi là người phủ Thương Sự của ca ca, cũng sẽ cho một phần mặt mũi."
"Ba nhà nào?" Vốn Trương Vinh Phương chỉ tùy tiện nghe một chút, lúc này lại hơi hứng thú.
"Nhạc, Hoàng, Thượng Quan."
"Nhạc, thực ra chính là nhà tri phủ. Hoàng là tổng hội dẫn đầu tất cả điêu khắc tại phủ Vu Sơn, đồng thời chiếm cứ không ít sản nghiệp tại Vu Sơn, có thể nói rất nhiều chỗ có sản nghiệp của bọn họ. Cuối cùng Thượng Quan gia, là nhà phủ đốc. Chẳng qua bình thường vì người nhà bọn họ rất ít, rất khó đụng phải. Cho nên..."
Lư Mỹ Sa giới thiệu, đột nhiên nàng nhìn thấy phía trước có một đội người chậm rãi từ từ đi tới.
Người đứng đầu đoàn người là một thiếu niên lang chưa tới mười lăm mười sáu tuổi.
Người này môi hồng răng trắng, làn da non mịn, xem ra là thiếu gia đại gia không tập võ, không trải qua phơi gió phơi mưa.