Lúc này hồi tưởng lại, khuôn mặt của phụ thân mẫu thân mơ hồ không rõ, tiền thân lúc còn rất nhỏ thì đã không nhớ rõ.
Cái duy nhất rõ ràng trong trí nhớ, không thay đổi, chính là tỷ tỷ Trương Vinh Du.
Nàng từ nữ hài, đến thiếu nữ, đến thanh niên.
Lần lượt từng khuôn mặt chậm rãi từ non nớt, đến thành thục.
Nhưng theo bắt đầu đến kết thúc, từ lúc ban đầu đến bây giờ, ánh mắt nhìn tiền thân của nàng vẫn đều là ánh mắt lo lắng.
"Vinh Phương!"
Bỗng một giọng nữ truyền tới từ ngoài xe.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Cửa xe còn chưa mở, một nữ tử mặc cẩm y váy hồng đã đi nhanh đến bên cạnh xe, một phát mở ra thùng xe, nhìn về phía người ngồi ở bên trong.
Trương Vinh Phương vội vã xuống xe, còn chưa đứng vững đã bị nữ tử ôm cổ.
Đối phương ôm rất chặt. Cảm giác tựa như rất sợ hắn lại chạy mất vậy, vẻn vẹn chỉ một cái ôm đã thản nhiên truyền ra.
"Lúc đó tại sao đệ phải tự mình chạy loạn một mình thế!? Đệ không biết rất nhiều nơi loạn lắm sao! Đệ có biết hay không... lúc đầu một mình ta tìm đệ bao lâu..."
Rõ ràng trước khi đến, Trương Vinh Du nghĩ tuyệt đối không thể thuyết giáo, nhưng khi đứng ở trước mặt đệ đệ thật rồi, nàng lại chung quy nhịn không được, nước mắt cấp tốc tràn đầy viền mắt.
Trong miệng nói không ngừng, rõ ràng là oán giận, nhưng sự chua xót khổ sở và lo lắng trong lòng lại không ngừng nảy lên hai mắt.
"Không phải đệ không có việc gì sao?" Trương Vinh Phương há miệng, hai chữ tỷ tỷ chung quy không có trước tiên nói ra miệng.
Hắn tùy ý đối phương ôm lấy mình, thân thể ít nhiều có chút mất tự nhiên.
Dù sao Trương Vinh Du còn là một đại mỹ nhân trước phồng sau vểnh, bằng không cũng sẽ không dễ dàng có thể đứng chung một chỗ cùng tỷ phu hôm nay.
Phải biết rằng cho dù có khuôn mặt xấu xí, thế nhưng tỷ phu là người Linh chính gốc, là quý tộc Đại Linh hôm nay đấy.
Người như vậy, cho dù có thiếu sót, cũng vẫn sẽ có không ít nữ tử xinh đẹp nguyện ý tới gần.
Nhưng người chân chính làm được, cũng chỉ có một mình Trương Vinh Du.
Trương Vinh Phương ngẩng đầu, nhìn về phía trước đại môn của phủ đệ, nơi đó có một nam tử cao lớn mang mặt nạ một bên màu đen đứng đấy.
Ánh mắt nam tử nhu hòa nhìn hắn, trong mắt cũng có lo lắng, có trách cứ.
"Lần này trở về, thì đừng đi nữa, đệ ở bên ngoài nhất định đã ăn rất nhiều khổ sở, trở về nghỉ ngơi cho khỏe, ta và tỷ phu đệ đã nói xong, bây giờ chúng ta không lo ăn uống, đệ liền cẩn thận học văn, tập võ, muốn làm cái gì thì làm cái đó."
Trương Vinh Du buông ra đệ đệ, lau nhanh nước mắt nói.
"Ặc... ta chỉ là tới thăm tỷ một chút, có điều tạm thời là sẽ không đi." Trương Vinh Phương trả lời.
"Đệ còn muốn đi?... Đệ vẫn còn đang trách ta?" Trương Vinh Du nhịn không được cả người run lên.
Trước đây đệ đệ bỏ nhà ra đi, cũng là bởi vì nàng leo lên quyền quý, hôm nay...
"Không có." Trương Vinh Phương cảm giác mình không phải diễn viên giỏi gì cả.
Ít nhất hắn không diễn ra cái loại thân tình chân chính ấy.
"Vinh Phương, nếu đã tới, thì đừng đi nữa. Đỡ phải để tỷ tỷ đệ mỗi ngày lo lắng hãi hùng. Sau này tại phủ Vu Sơn, tỷ phu của đệ ít nhiều gì có chút mặt mũi, đệ cũng có thể sống thoải mái chút."
Lúc này Tốc Đạt Hợp Kỳ cũng đi tới, mỉm cười nói.
"Vậy thì đa tạ tỷ phu." Trương Vinh Phương chắp tay.
"Người một nhà, không cần nói nhiều. Đệ ở lại trong phủ trước, sau này muốn làm cái gì có thể đi chỗ quản sự nhận ngân lượng."
Tốc Đạt Hợp Kỳ vỗ vai Trương Vinh Phương.
"Đừng khiến tỷ của đệ lo lắng nữa."
Trương Vinh Du bên cạnh thận trọng nhìn sắc mặt đệ đệ.
Nàng biết là trước đây đệ đệ chán ghét nàng và Tốc Đạt Hợp Kỳ tới với nhau, nên mới rời khỏi.
Hôm nay... ở trước mặt trượng phu, nàng chỉ sợ đệ đệ sẽ bày sắc mặt xoay người rời đi.
Ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện như vậy, nàng... căn bản không biết nên đối mặt trượng phu thế nào.
Lúc này nàng mới chợt nghĩ ra, mình không nên để cho hai người gặp mặt trước tiên.
Hẳn là đón đệ đệ trước, để hắn trì hoãn và hoà hoãn một chút, sau đó lại tìm cơ hội sắp xếp cho họ gặp mặt.
Chỉ là trước kia nàng tâm loạn như ma, một mực nghĩ chuyện của đệ đệ, không có chú ý tới những chi tiết này.
Lúc này muốn làm cũng đã muộn.
Trương Vinh Phương quan sát tỉ mỉ Tốc Đạt Hợp Kỳ trước mắt, theo trong tình báo của Kim Sí Lầu, hắn đã đại khái hiểu được tỷ phu của tỷ tỷ nguyên thân.
Biết tính tình và thái độ làm người của hắn ta.
Lúc này hắn ôm quyền.
"Trước đó ở đạo cung, đa tạ tỷ phu tương trợ." Hắn nói đúng là đạo tịch của Thanh Hòa Cung, còn có tiền bạc gửi tới sau đó.
Những tiền bạc kia cho hắn trợ giúp rất lớn.
Mà đạo tịch càng làm cho hắn ngay từ đầu khởi bước trót lọt rất nhiều.